PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2383

Tóm lại, người này mềm không ăn chỉ ăn cứng, lúc lâu sau, một cánh tay

đen thui thò ra từ đống cỏ vẫy mấy cái, ý bảo hắn đã "để tâm" rồi đây này.

"Ngươi có muốn ra ngoài không vậy?" Ca Lâu La Vương ngồi trên đất

như đang suy nghĩ gì đó, sau đó liền hỏi.

Người đó nằm trên đống cỏ quay người, nhìn về phja Ca Lâu La Vương,

trong căn phòng tối đen nhìn không rõ mặt mũi hắn ra sao, mà cho dù có
một tia sáng lọt vào, lớp bụi bẩn trên mặt cũng đã che hết diện mạo thật của
hắn.

"Làm sao?"

Giọng nói có vẻ khàn khàn, người đó hắng giọng, nhổ một miệng đờm

xuống nên đất bẩn thỉu, nhổ trúng vào chiếc giày quý giá của Ca Lâu La
Vương.

Ca Lâu La Vương nộ khí bừng bừng, tức thời bật cười rồi quay phắt đầu

lại trừng về hướng đó như thể không nhịn nổi nữa, nói với vẻ thâm hiểm:
"Nếu ngươi còn muốn ra ngoài, thì làm giúp ta một việc."

Càng đi về phía Bắc, gió thổi càng lạnh, lúc đầu chỉ lạnh giống như đá,

về sau liền biến thành đao sắc buốt, từng lưỡi đao thổi qua mặt đất đông
cứng, khắc lên từng vệt đao, tiếng vó ngựa đạp lên phiến băng giòn giã,
một đường trơn trượt, từng bông tuyết tạt trên mặt đọng lại dưới hàng mi,
mãi chẳng thấy tan, sau một thời gian thật lâu, kết thành hạt châu băng, mỗi
lần nàng nháy mắt lại phát ra tiếng nho nhỏ.

Mà một ngày này, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, ở

phưong xa, một dải đất bằng lộ ra đằng sau từng rặng núi tuyết.

"Chúng ta đi đoạn đường này cũng thật nhanh." Cách một bước phía

trước, Thác Bạt Minh Châu dựa sát vào người Trưởng Tôn Vô Cực, cười
với hắn, "Ấy thế mà sắp đến được núi thần Trường Thanh rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.