PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2471

Các đệ tử vội vàng thay ca xuống núi, không hề chú ý đến một bóng đen

lướt qua, chui vào động băng.

“Người… vẫn ổn chứ?”

Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt, nhìn hắn suy nhược đi nhiều nhưng vẻ mặt

vẫn như trước, hắn cười nhàn nhạt: "Ừ."

Hắc y nhân đeo mặt nạ mắt nhìn lướt qua vết máu đã đóng băng ở miệng

vết thương, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, cẩn thận dùng tay bịt lại, hơi
ấm từ lòng bàn tay tỏa ra, làm nóng những cái đinh và xiềng xích lạnh lẽo
trên người.

Máu tươi tan chảy, nhuốm đầy tay, người kia nắm chặt năm ngón tay, hơi

thở dồn dập.

Ngược lại Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười an ủi: "... Cần gì phải làm vậy,

lại đóng băng nữa mà..."

Người đeo mặt nạ không nói gì, ánh mắt lóe lên, lấy ra một viên thuốc

đút cho hắn uống. Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng đầu nói: "Đừng lãng
phí…”

"Lãng phí với không lãng phí cái gì. Ta chỉ muốn người sống."

"Nàng ấy thì sao?" Trưởng Tôn Vô Cực lại chỉ quan tâm đến vấn đề này,

"... có thuận lợi..."

Người đeo mặt nạ nhắm mắt, lúc sau thấp giọng nói: "Người có thể quan

tâm mình nhiều hơn một chút được không?"

"Ta... sẽ chỉ thế này thôi." Trưởng Tôn Vô Cực cười, "Ngươi cứ... làm

ta... thấp thỏm... Thật sự muốn ta chết ở đây sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.