PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 363

cười khe khẽ, giơ hai cánh tay lên ôm lấy cổ hắn, hàm răng nàng chạm lên
môi hắn, nhẹ nhàng khẽ cắn.

Cắn rồi vẫn không dừng, nàng đưa tay lên bắt lấy gương mặt Nguyên

Chiêu Hủ, hai mắt vẫn khép mà tay thì chẳng dừng, vừa kéo giãn gương
mặt hắn vừa lầm bầm: “Này...Sao lần nào huynh cũng thắng vậy? Không
vui gì hết, có thể thua ta một lần hay không?”

Nguyên Chiêu Hủ bị nàng hết cắn rồi kéo, sóng mắt bất chợt lay động,

giống như người say đang phiêu bạt. Hắn đặt ngón tay trắng như ngọc lên
bờ môi mình, nơi đó vừa bị cắn nên đỏ hồng, dường như đẹp thêm mấy
phần, đỏ như đào sớm. Chỉ là, bị một cô gái kéo mặt thật có chút mất hình
tượng, hắn như cười như không, liếc mắt nhìn say đắm Mạnh Phù Dao, một
lúc sau cúi đầu bằng lòng đáp: “Có thể.”

“Cái gì...Phải không hả?”

Nụ cười trên mặt Nguyên Chiêu Hủ đậm hơn thêm, nhưng hắn chỉ cười

mà không đáp, nhẹ nhẹ gỡ từng ngón tay nàng ra, đắp chăn cho nàng, nhìn
nàng thật lâu mới khe khẽ trả lời.

Những cội mai già ngoài cửa sổ lác đác dăm bông, văng vẳng tiếng nước

suối chảy róc rách qua hòn núi giả, chảy vào trong hồ ngọc bích. Ánh trăng
trong veo rắc những tia sáng óng ánh xuống mặt hồ mênh mông, đẹp như
cô gái nhỏ đang nằm yên lặng kia.

Đêm nay yên tĩnh thế này, ấm áp thế này.

Tiếng nói của Nguyên Chiêu Hủ cũng giống tiếng gió đêm, thổi qua ô

cửa sổ, trầm thấp mà dịu dàng.

“Đáp án này, cuối cùng có một ngày nàng sẽ biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.