PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 365

Mạnh Phù Dao lười biếng đưa tay lên quệt quệt, quét thủ phạm đó xuống

dưới, lẩm bẩm mắng: “Ngươi đừng rụng lông trên mặt ta.”

Nàng lại nhanh chóng khép mắt, trong mơ màng hình như chợt thấy có gì

không đúng, Nguyên Bảo đại nhân kia từ bao giờ có lòng tốt như vậy, đến
đánh thức nàng chứ?

Sau đó, nàng liền cảm thấy mặt mình có chút nhớp nháp, tựa hồ thứ gì đó

hôi thối dính trên mặt mình. Nàng dùng đầu ngón tay, quệt lên nơi nhớp
nháp, có chút nghi ngờ, tóc vàng à, thứ gì đó lờ mờ chẳng thấy rõ được.

“Đây là cái gì?” Mạnh Phù Dao híp măt hỏi.

Nguyên Bảo đại nhận ngồi chồm chổm ở trên bàn phía đằng xa, nhìn

nàng với đôi mắt ám muội, rất vô lại.

Mạnh Phù Dao ngồi dậy, lắc lư cái đầu nặng trịch, đang muốn bò xuống

giường rửa mặt, đột nhiên cửa được mở ra, Nguyên Chiêu Hủ toàn thân rực
rỡ ánh sáng bước vào, theo phía sau hắn là hai thị nữ.

Thoạt tiên hắn mỉm cười nhìn Mạnh Phù Dao, sau đó xoay đầu, nhìn

thấy Nguyên Bảo đại nhân đang tính chuồn đi, bèn nói: “Tụ nhi nói, sáng
nay sau khi ngươi đi đại tiện, nàng chưa kịp lau sạch đít cho ngươi, ngươi
đã bỏ chạy rồi, ngươi chạy gấp như vậy làm gì hả?”

Đại tiện… Không rửa đít … Thứ nhớp nháp màu vàng trên mặt mình…

Chẳng lữ, tên mập này mới vừa rồi xem mặt mình là giấy vệ sinh, chà

xát cái đít đi ngoài chưa rửa lên trên mặt mình?

“Á…!” Mạnh Phù Dao giận dữ gầm lên, nhảy bịch xuống chạy về phía

cửa sổ, Mạnh Phù Dao phất tay, chăn bay ra ngoài chắn lại ô cửa, ném vỡ
ba bình hoa, nhưng Nguyên Bảo đại nhân đã sớm mất dạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.