PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 367

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, bày ra vẻ mặt vô tội, mặc

dù không nhìn thấy động tác sờ môi của ai kia, không nhớ ra tối hôm qua
mình đã làm gì, nhưng cũng bất giác đỏ mặt. Nàng vội vàng chống tay đẩy
hắn ra, thụt lùi về phía sau, chưa kịp đứng vững thì đã bị Nguyên Chiêu Hủ
kéo lại, tíc tắc ấy, ánh mắt của hắn đã thản nhiên trở lại, điềm nhiên nói:
“Dưới đất có bình hoa vỡ, cẩn thận”.

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Mạnh Phù Dao, rảo

khắp một vòng, hết chỗ này đến chỗ nọ. Mạnh Phù Dao thấy vậy liền chụp
chăn quấn lấy người mình, hung hãn huơ tay: “Tráng ra, ta muốn thay áo”.

Nguyên Chiêu Hủ cười xòa, dáng người cao thon nhảy qua cửa sổ, nhẹ

nhàng như gió thôi, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng ổn ào, cửa sổ bị
mở toang, cục bông gòn trắng bị quăng vào nhanh như chớp.

“Nguyên Bảo, lén lén lút lút nhìn trộm ở bên ngoài, thất khiến ta mất hết

mặt mũi, muốn nhìn thì hãy nhìn quang minh chính đại”.

Tiếng nói truyền vào từ cửa sổ, bình thản, tôn quý, tao nhã, tĩnh lặng.

Thật đáng thương cho Nguyên Bảo đại nhân bị chủ tử mình bán đứng,

mở to hai mắt giữa không trung, ngơ ngác nhìn về phía Mạnh Phù Dao. Mà
ở phía trước, trên giường, kẻ thù kiêm tình địch của nó – Mạnh Phù Dao,
đang cười gian xảo, xòe hai bàn tay đón nó rơi xuống.

Trong đầu Nguyên Bảo đại nhân xẹt qua hình ảnh mười đại cực hình…

“Chít Chít”

Tiếng thét chói tai cực kì bi thảm, Thiên cơ thần thử - Nguyên Bảo đại

nhân cực kì tôn quý đột nhiên bị bắn tứ tung --- Mạnh Phù Dao hả hê cười
đến chảy nước mũi, xoa xoa nắm lông trắng như tuyết của Nguyên Bảo đại
nhân trong tay…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.