PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 366

Mạnh Phù Dao vẫn chưa hạ hỏa, nhảy xuống giường tính đuổi theo,

bỗng nhiên nàng bị Nguyên Chiêu Hủ kéo lại.

“Cẩn thận.”

Liền sau đó, người nàng bỗng nhiên nhẹ bẫng. Nguyên Chiêu Hủ ôm

nàng quay về phòng. Mạnh Phù Dao ngây ngốc, bất giác nhìn xuống người
mình: nàng còn đang mặc áo lót, hơn nữa còn không phải là loại ái lót bình
thường, mà là một chiết áo chẽn --- mặc với chiếc quần cộc rộng thùng
thình do nàng tự chế.

Chiết áo lót ôm sát vóc người nhỏ nhắn, lộ rõ từng đường cong quyến rũ,

quần cộc thì lại rộng, đung đưa phất phơ trong gió, rất mát.

Cho dù ở thời cổ đại hay hiện đại, kiểu ăn mặc thế này vô cùng khiếm

nhã, thất lễ chớ nhìn, huống chi bây giờ tay người nào đó đang ôm chặt eo
nàng, chẳng chút e dè. Lòng bàn tay ấm áp như chiếc lò lửa nhỏ, chạm đến
chỗ nào thì chỗ đó nóng bừng.

Trong ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ dường như cũng có mốt ngọn lửa đang

cháy, thân thể của thiếu nữ trước mắt căng tràn nhựa sống lộ rõ từng đường
nét. Tuy trang phục cổ quái nhưng vẫn không làm mất đi nép đẹp vốn có
của nàng, ngược lại còn tô đậm thêm từng đường nét quyến rũ. Có thể nhìn
thấy được bầu ngực căng tròn và khe ngực, thấy được đôi chân trần trắng
muốt láng mịn thon dài dưới chiếc quần rộng bay bay, cảm giác được vòng
eo dẻo dai, mềm mại chết người.

Dáng vẻ này, vừa đẹp vừa ngây thơ, hồn nhiên mà quyến rũ, như gió trời

phương Nam ấm áp khiến hoa cỏ khoe sắc bốn mùa… khoe sắc như vậy thì
làm sao rời mắt được đây? Thế cho nên, Nguyên Chiêu Hủ luôn luôn bình
thản tôn quý, bỗng nhiên rối loạn hô hấp.

Hắn khẽ mỉm cười, bất chợt đưa ngón tay lên sờ nhẹ mô mình, vẻ mặt

lưu luyến chẳng nỡ rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.