PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 446

Tiếng kêu khóc trong nhà lão Hán gia vọng đến từ rất xa, sắc nhọn mà

thê lương, tiếng nữ nhân khóc thét đến chói tai đan xen lẫn tiếng đồ đạc rơi
loảng xoảng, lẫn tiếng cười dâm hô hố vang vọng tứ phía. Hàng xóm xung
quanh nghe thấy đều lộ ra vẻ căm tức tột cùng nhưng lại chẳng thể giúp
được gì.

Đám đông người Nhung mặc sức cuồng tiếu, có kẻ tiện tay giật một bầu

rượu của cô chủ quán tu ừng ực, uống được một nửa thì quăng vào nhà lão
nhân gia, hét to: “Đốt, đốt đi”.

Có thêm nhiều kẻ bị tiếng hét này khiến cho giật mình vội vàng xúm

đến, khoa chân múa tay hò hét hưởng ứng.

“Đốt, đốt đi”.

Mạnh Phù Dao đứng ở giữa đường, đôi ngươi co rút lại, nàng bất chợt

nhìn thấy trên nhà lão nhân gia có treo một tấm vải lụa màu.

Lão nhân gia hiền lành sao có thể đắc tội với người Nhung chứ? Mạnh

Phù Dao kéo một người hàng xóm đang lặng lẽ đứng bên đường, hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Nhi tử nhà đó ba năm trước bị một người Nhung trên chợ đụng phải,

hắn mắng người Nhung đó một tiếng. Lần này xong rồi, người Nhung đến
báo thù.” Gã hàng xóm lén lút kể xong thì vội vàng bỏ chạy, Mạnh Phù
Dao tức giận mắng: “Dựa vào cái gì mà đốt nhà người ta để báo thù chứ?”

“Xem ra người Nhung trong thành này đang muốn gây sự.” Tông Việt

bước tới, đứng bên cạnh nàng nói: “Vết thương của ngươi chưa khỏi hẳn,
không cần nhúng tay. Nếu như nhà lão nhân gia bị đốt, chúng ta sẽ cho ông
ấy tiền để tìm chỗ khác ở. Người Nhung trong thành này rất đông, lại đang
tìm cách gây hấn, ngươi không cần gây thêm một chuyện rắc rối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.