PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 447

Mạnh Phù Dao hít một hơi thật sâu, dằn sự kích động xuống. Từ trước

đến nay, mâu thuẫn sắc tộc luôn là mối hiểm họa khôn lường, là vấn đề nan
giải của các triều đại. Nàng từng học lịch sử, sao có thể không biết, nếu vì
cứu người mà đụng chạm ai đó có thể sẽ không sao. Nhưng nếu đụng chạm
đám đông người Nhung khiến sự tình càng thêm lớn thì có thể sẽ gây ra
chiến tranh.

Tông Việt nhìn vẻ mặt ấm ức của nàng, ánh mắt như lạnh như nóng,

“Ngươi thông minh kiên cường, sát phạt quyết đoán, khuyết điểm duy nhất
chính là tâm quá thiện. Tựa như lần đó, nếu như ngươi không phải vì áy
náy do liên lụy người vô tội bị thương, ngươi sao có thể rơi vào tay Đức
vương đến suýt chết? Năm châu đại lục này cá lớn nuốt cá bé, ngươi mềm
lòng như vậy thì sao có thể sinh tồn được chứ?”

Mạnh Phù Dao trầm mặc, một lúc lâu sau mới đáp: “Có việc không nên

làm, có việc nhất định phải làm. Nhưng dù thế nào đi nữa, có chết vẫn
không hối hận.”

Bóng lưng thiếu nữ thẳng tắp trên con phố dài vắng vẻ, gió thổi lướt qua

tóc nàng, cuốn những lời nói ấy đi xa, mang theo nhiệt huyết, chấp niệm
cùng sự kiên định, phá tan không gian rét buốt xông lên chạm ánh mặt trời
rực rỡ trên cao.

Tông Việt một thân áo trắng như hơi chấn động, hắn sững sờ nhìn Mạnh

Phù Dao, ánh mắt sáng rực lay động. Bất chợt nàng hào sảng chụp cánh tay
hắn cười nói: “Yên tâm, lần này ta sẽ nhịn, chỉ cần bọn hắn không giết
người, nếu không một tên ta cũng không tha…”

“Một tên cũng không tha…”

Giống như vì những lời nói này của nàng mà đột nhiên phía sau vang lên

âm thanh thật lớn, một đám đàn ông la hét inh ỏi cùng với tiếng thét thê
lương của phụ nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.