PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 496

Sắc mặt Mạnh Phù Dao ửng đỏ, nàng liền tránh né theo phản xa, đột

nhiên bạch quang chợt lóe, con chuột mập nào đó thừa dịp nàng ngượng
ngùng chạy vội qua, nhe răng cười hớn hở đón nhận đóa hoa kia.

Hoa hồng đẹp quá ... Chủ tử mau cài cho ta ... ôi hạnh phúc quá ... ôi

sung sướng quá ... Nguyên Bảo đại nhân híp mắt nhe răng cười, lông trên
người nó dựng đứng vì kích động.

Nhưng Nguyên Chiêu hủ lại với tay sang bên kia, trước mặt Nguyên Bảo

đại nhân lập tức tối sầm, thứ gì đó to đùng chụp xuống đầu nó, bao nó lại
trong đó.

Nguyên Chiêu Hủ ung dung thản nhiên chụp cái túi lên con sủng vật,

đem chiếc túi đó treo trên một nhành cây bên cạnh, mỉm cười tao nhã, nhẹ
nhàng cài hoa lên tóc Mạnh Phù Dao.

Tóc đen mềm mại, hoa hồng cháy bỏng, tôn lên ánh mắt sáng ngời của

thiếu nữ và vẻ đẹp tươi của thế gian, rung động lòng chàng.

Gió thổi nhè nhẹ thoang thoang hương đưa, Nguyên Chiêu Hủ đứng

khoanh tay nhìn thiếu nữ đang e dè trước mắt mình, ánh mắt hắn thâm trầm
xoay chuyển, trong lòng gợn sóng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta thích dáng
vẻ hoa cài trên tóc này của nàng."

Giọng hắn từ tốn khẽ khàng, dường như có thâm ý gì đó bên trong. Mạnh

Phù Dao nghe thấy thì trong lòng nhảy bộp, cảm giác có hơi không thích
hợp, nhất thời trở nên lúng túng, vừa định hỏi thì Nguyên Chiêu Hủ đã
xoay người đi trước.

"Nếu như huynh là giám quân thì nên đến Tuy Thủy mới đúng, huynh

chạy tới đây làm gì chứ?" Mặc dù Nguyên Chiêu Hủ thong thả bước đi,
nhưng chỉ mới chốc đã cách xa nàng, Mạnh Phù Dao vất vả đuổi theo ở
phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.