PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 507

Nguyên Chiêu Hủ nhìn nó, có vẻ đăm chiêu, một lúc lâu sau thì bật cười:

"Ta nhớ trước đây, chúng ta đã từng chơi đố chữ qua rồi."

Hắn vỗ tay, lập tức một hắc y nhân xuất hiện ngoài cửa sổ, Nguyên

Chiêu Hủ cất tiếng: "Đem món đồ chơi của Nguyên Bảo đến đây."

Hắc y nhân lấy trong túi ra một cái hộp, dâng lên, rồi lập tức biến mất

trong bóng đêm.

Nguyên Bảo đại nhân mừng rỡ, nhanh chóng leo lên bàn mở cái hộp ra,

trong chiếc hộp chưa đầy những chiếc bánh phục linh nho nhỏ, bên trên
mặt bánh đều có in chữ. Trước đây Nguyên Chiêu Hủ nhất thời cao hứng
làm ra món đồ chơi này cho Nguyên Bảo, vì nó vốn ham ăn nên rất thích
thú. Khi nó nhận ra chữ nào thì ăn bánh có chữ đó.

Nguyên Bảo đại nhân nhảy vào trong hộp, lục lọi lung tung, dường như

không tìm được chữ cần tìm, gấp đến độ xoay mồng mồng. Nguyên Chiêu
Hủ mỉm cười nói: "Không cần tìm nữa, trong đây không có chữ Mạnh, chữ
đấy không thường dùng, nên ta không có cho ngươi học."

Nguyên Bảo đại nhân ai oán quay đầu lại, Nguyên Chiêu Hủ khẽ cười

nói: "không cần phải tìm ba chữ Mạnh Phù Dao, ta biết ngươi vội vàng
quay về là vì chuyện của nàng, nàng có chút bất thường, có phải nàng đã
nói cho ngươi biết chuyện gì không?"

"Chít chít!" Nguyên Bảo đại nhân xoay người sang chỗ khác, sau khi lục

lọi một hồi, ngậm ra một chữ "Ly", lát sau nữa lại ngậm ra một chữ "Khai"

Nét cười nơi đáy mắt Nguyên Chiêu Hủ nhạt hẳn, hắn nhìn chăm chú

vào hai chữ kia, im lặng không nói gì.

Nguyên Bảo đại nhân tiếp tục lục lọi tìm kiếm, cái này nó thật có thể

diễn đại nhưng nó lại không muốn diễn đạt chút nào, chốc lát sau lại lại ra
hai chữ "Hoan", "Hỉ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.