PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 591

Ánh nhìn Nguyên Chiêu Hủ khẽ dời đến khoảng trống nơi chiếc cổ trắng

ngần, cất tiếng: “Có thể hay không chỉ mặc cho một mình ta xem thôi
nhé?”

Mạnh Phù Dao nhíu mày, phì cười.

“Hứ, huynh nghĩ rằng ta thích mặc đồ hở hang thế này lắm sao? Không

phải tại vì khiêu vũ à, haiz, mặc cái này mệt chết đi được, hại ta không dám
ăn cơm chiều.”

Nàng nháy nháy mắt, tao nhã nghiêng người, chìa tay ra, “Thưa ngài, ta

có thể mời ngài khiêu vũ cùng không?”

Vừa dứt lời, tiếng đàn sáo réo rắt vang lên từ phòng bên cạnh, giai điệu

mượt mà tràn ngập ý thơ, dù Nguyên Chiêu Hủ là người thông thạo âm
điệu cũng không nhận ra đây là nhạc gì.

“Sông Đa-nuyp xanh”(2) Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang nét

hoài niệm mơ màng, nhẹ nhàng nói “Đây là bản nhạc kinh điển của Johann
Strauss II, mặc dù có chút biến dạng, vì ta đã rất nhiều năm không được
nghe lại bản nhạc này...”

Nguyên Chiêu Hủ nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt nàng giờ phút này xa

xăm mà ngập tràn ưu thương, tựa như bị ngăn cách bởi một dãy núi xa tận
chốn nào, mịt mờ không rõ. Trong mắt hắn chợt léo lên tia sáng âm u,
nhưng hắn vẫn mỉm cười nắm lấy tay nàng, “Nữ vương, xin nhờ nàng chỉ
dẫn.”

Mạnh Phù Dao lấy lại tinh thần, mỉm cười, tỉ mỉ dìu Nguyên Chiêu Hủ

bước từng bước một, bước lên, bước lùi, lướt ngang, xoay người, lắc lư,
nghiêng...

Nguyên Chiêu Hủ nhanh chóng nắm bắt, chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi,

hắn buông Mạnh Phù Dao ra, nhẹ nhàng cười. Bắt chước theo cách thức mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.