PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 644

Thiết Thành ngẩn người, cảm giác được có ai đó đang nhìn mình phía

sau lưng, hắn bất chợt quay đầu lại, nom thấy bên ngoài đám đông đang
hỗn chiến ầm ĩ không ngừng, Hồ Tang mặt mũi xanh xao đang lặng lẽ nhìn
hắn.

Thiết Thành lại ngẩn ngơ, bấy giờ mới giật mình nhớ ra, hình như cha

của Hồ Tang là thợ rèn nổi danh trong thành này.

“Đây là sợi xích được cha ta rèn từ một khối thiết ngàn năm vô cùng trân

quý.” Hồ Tang cất giọng mỉa mai nhìn Thiết Thành, thốt ra từng chữ từng
chữ một, “Ngươi chém không đứt đâu.”

“Vì sao, vì sao vậy?” Thiết Thành điên cuồng hét lên, “Vì sao cô lại làm

như vậy?”

“Ả ta đáng chết.” Từ ánh mắt nét mặt đến từng cử chỉ hành động trên

người Hồ Tang đều bộ lộ sự căm ghét Mạnh Phù Dao đến tận xương tủy,
“Ả đáng chết!”

Thiết Thành ngơ ngác nhìn, nhìn thấy được nỗi điên cuồng và tuyệt cọng

khi bị kích động dữ dội nơi đáy mắt nàng ta. Hắn hoảng sợ, lòng mỗi lúc
một tuyệt vọng thêm.

“Ầm”

Tiếng thân người va vào cửa thành nghe sao mà quá đỗi bức bối, tựa như

tiếng sấm rền mùa hạ nơi phía chân trời, máu tươi từ khe cửa bắn vào tung
tóe, bắn lên tay Thiết Thành, hắn cúi đầu nhìn… đây có phải máu của
Mạnh Phù Dao hay không?

Sắc đỏ nhàn nhạt này… gợi hắn nhớ tới đôi mắt ửng đỏ khi Mạnh Phù

Dao rời đi, cô đơn, hiu quạnh, chẳng cam lòng, nhưng lại kiên quyết, trong
nét điềm đạm lại cất chứa sự quyết tâm, trong sự quyết tâm lại thấp thoáng
nỗi tang thương mờ ảo như một làn khói biếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.