PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 685

Mạnh Phù Dao khịt khịt mũi … M* kiếp, tối nay tên này bị gì vậy hả?

Biểu tình tố khổ à?

Hắn muốn nàng cảm động khóc lóc sướt mướt, còn mình ngủ ngon đến

sáng sao? Muốn dụ dỗ lương tâm độc ác của Mạnh Thành chủ nàng à?

Mạnh Phù Dao nàng quyết không mềm lòng … Hai lỗ tai nàng dựng

thẳng, nghiêm túc đề phòng Chiến Bắc Dã lại kể khổ, nhưng phía sau
không còn tiếng nói nữa, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.

Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn, ánh trăng vằng vặc xuyên qua

tấm màn che cửa sổ, rắc ánh vàng óng ánh lên người Chiến Bắc Dã. Khuôn
mặt tuấn lãng và dáng vẻ kiên cường của hắn bị ánh trăng nhuộm vàng trở
nên thật hiền hậu. Dù vậy, nơi giữa mi tâm hắn và lớp da ngăm đen vẫn toát
ra khí phách sáng lòa, hút ánh nhìn của người khác.

Mạnh Phù Dao nghiêng người nhìn hắn, hiếm khi thấy khuôn mặt như

tiểu hài tử này của hắn khi ngủ. Ánh trăng cũng chiếu lên gương mặt nàng,
trên gương mặt vẫn còn vẻ ốm yếu xanh xao, giờ phút này đây thấm đượm
sự dịu dàng và thương xót.

Thôi … Không đá hắn xuống giường vậy.

Mạnh Phù Dao ngáp dài, lười biếng trở người, đưa lưng về phía Chiến

Bắc Dã, nhắm đôi mắt nặng trĩu lại.

Nàng cũng ngủ thiếp đi.

“Các người là gian phu dâm phụ!”

Tiếng thét to của nữ tử truyền vào tai Mạnh Phù Dao, nàng càu nhàu dụi

dụi mắt, kéo chăn trùm kín người, trở mình tiếp tục ngủ, lầm bầm, “Hồ
Tang, m* nó, dám nói một câu nữa lão nương lập tức làm thịt ngươi …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.