PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 719

này của Mạnh Phù Dao hơn là của chủ tử nó. Nữ nhân điên này hôm nay
đổi tính rồi sao? Không phải là đang âm mưu chuẩn bị cào cấu nó chứ?

Đột nhiên nó cảm thấy trên đầu mình hơi lạnh, như có thứ gì đó ẩm ướt

rơi xuống, Nguyên Bảo đại nhân đưa tay lên sờ chỗ bị ướt đó.

Mạnh Phù Dao tựa cằm trên đầu đó, khe khẽ thì thầm: “Nguyên Bảo

đáng thương, chủ tử mi không…”

Trong lòng Nguyên Bảo đại nhân vốn đang rối rắm lung tung chẳng hiểu

gì, nó nếm được thứ gì đó mằn mặn, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng,
bèn xoay người nhìn mấy chữ trên mặt bàn, nhất thời phát ra một tiếng thét
chói tai.

Rõ ràng là nó viết, “Hắn không có việc gì” không biết vì sao lại biến

thành “Hắn không có!”

Kẻ nào đem chữ còn lại quăng đâu mất vậy!

Có Ma!

Nguyên Bảo đại nhân vội nhảy bật dậy, liều mạng nhảy bổ vào trong

hòm lục lọi tìm kiếm xem có dư chữ “Việc gì” không, một hồi lâu sau nó
đau khổ phát hiện chẳng còn chữ nào. Nó nhìn thấy Mạnh Phù Dao nhìn nó
bằng ánh mắt đầy ắp dịu dàng, chan chứa tình thương mến thương, trong
ánh mắt nàng viết rằng, “ Nguyên Bảo đại nhân nhớ thương chủ tử nó đến
điên rồi!”

Nguyên Bảo đại nhân nhìn thấy anh mắt ấy liền hiểu ra, “Nàng tưởng

chủ nhân của nó mất rồi nên mới khóc…”

Nó lại giật mình, một lúc lâu sau thết lên chói tai, đứng trước mặt Mạnh

Phù Dao gắng sức khoa tay múa chân vẽ loạn xạ, muốn nói là, “Còn thiếu
một chữ nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.