PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 787

"... Khi nhìn thấy nàng lúc ấy, ta cảm thấy nàng không giống một quốc

mẫu, mà tựa như một nhi nữ đương độ xuân thì ở nhà bên cạnh, thanh tú,
hoạt bát, cao quý và sáng trong, song vẫn toát ra sự trang nghiêm, ngoài
nàng ra không ai xứng đáng làm quốc mẫu."

Mạnh Phù Dao phát run, aizz, có "con riêng" nào mà nói với "mẹ kế"

mình những lời như vậy không nhỉ?

"... Nàng vốn không bị điên. Đối mặt với tình huống đại quân bức vua

thoái vị mà vẫn điềm tĩnh mỉm cười chào hỏi kẻ thù, như thể Hoàng hậu úy
lạo con dân, như một cô gái dùng phong thái tài hoa của mình chiêu dụ
quân địch, há sao có thể bị điên? Nếu không phải bởi vì nàng quá kiên
cường - Phụ hoàng cưỡng bức nàng, khiến nàng hoài thai..."

Tiếng nói như âm thanh vỡ vụn của một tấm gương, từ từ rạn nứt rồi tan

nát thành từng mảnh nhọn sắc bén...

Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại... thì ra là vậy, thì ra là vậy...

Bóng người phía sau lưng nàng bất chợt cử động, Chiến Nam Thành

dường như muốn đứng dậy, Mạnh Phù Dao thầm mở cờ trong bụng, thình
lình bên ngoài điện truyền tới tiếng gõ cửa hoảng hốt.

Giờ phút này Chiến Nam Thành đang bị lẩn quẩn trong mớ bòng bong

giữa những hồi ức cũ và mới đan xen, tâm trạng hoang mang, nghe tiếng gõ
cửa liền tức tối quát: "Cút! Đừng quấy rầy Trẫm."

Thái giám ngoài cửa lập tức khom người lui xuống, rời khỏi Tây Hoa

cung, nói với Thái giám truyền tin đang đứng đợi bên ngoài, "Không có gì
quan trọng, hại chúng ta bị mắng, bảo hắn cút đi."

Thái giám kia nói thật nhỏ, "Người kia nói là có tin khẩn cấp về Liệt

Vương, Liệt Vương vào rồi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.