PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 826

Bà bay vút lên không trung, ánh sáng nơi ngón tay vừa thu lại một nửa,

sau đó không chút do dự bay thẳng đến!

"Bụp --"

Cứ tưởng là sẽ phải chết, Chiến Bắc Dã kinh ngạc mở mắt ra, liền nhìn

thấy một tấm lưới.

Đó là một tấm lưới bạc sáng loáng như ánh trăng, mỏng manh mềm mại,

phát ra ngân quang óng ánh, tiếng vang lanh lảnh như tiếng đàn tấu lên
khúc nhạc ngân xa mười dặm gió xuân.

Bóng hình người nọ xuất hiện giữa ánh trăng bàng bạc, mắt mày đẹp đến

yêu mị, nghiêng đầu nhìn Vân Hồn.

Người nọ cất giọng, "Nàng trốn đâu rồi?"

Sắc mặt Vân Hồn thay đổi liên tục, khi nam tử kia xuất hiện bà tức khắc

xoay người, không chịu quay đầu lại, tay cứ đưa lên rồi lại hạ xuống không
biết làm thế nào cho phải, hình như có hai lần đem mái tóc màu xám bạc
của mình nhét vào trong cổ áo, song chỉ làm một nửa liền buông tay, tay
chân luống cuống, quay đầu nhìn nơi khác.

Nam tử kia lại hình như chẳng để ý hành động khó hiểu và sự cự tuyệt

của Vân Hồn, sải bước tiến đến, tựa như bước ra từ trăng, đẹp đến bức
người, mỗi bước đi đều như mang theo ánh sáng, sắc vàng óng ánh lan tỏa
khắp mọi nơi.

Mái tóc dài màu bạc của người nọ phất phơ bay bay, dung nhan xinh đẹp

đến mức không biết là nam hay nữ, khiến người nhìn không khỏi chói mắt,
mang đến cho người ta cảm giác rét buốt xen lẫn nóng bức. Khi nhìn Vân
Hồn thì ánh mắt của người nọ tựa như có thể đốt cháy hết cả một khu rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.