PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 835

Nàng len lén nhìn Vân Hồn đang buồn rầu ở phía bên kia, cười nói,

"Nhìn kìa, bà ta đang ghen đó..."

Nguyệt Phách lại đột nhiên nói, "Ta thấy hai tên kia cũng có ý với ngươi

đấy, ngươi và ta thử cố ý thân mật xem bọn họ có ghen không?"

Mạnh Phù Dao hóa ngốc, hồi lâu nhíu mày đáp trẻ: "Bạn tốt mà, ghen gì

chứ?" 

Nguyệt Phách cười dài, "Ngươi quả thật tin là ta ngốc lắm sao?"

Mạnh Phù Dao nhìn Nguyệt Phách, cặp mắt láo liên đáp, "Tin tưởng ư,

ngài có hiểu tin tưởng là gì không? Giữa hai người, chính là thiếu sự tin
tưởng."

“...Tin tưởng…” Nguyệt Phách như chợt nhớ đến điều gì đó, đột nhiên

nói, "Thật ra ta với nàng là thanh mai trúc mã, ba mươi tám năm trước đây
ta đã thích nàng rồi, ta cũng từng nói với nàng rằng năm ấy ta sẽ đến nhà
nàng cầu hôn. Nhưng Trung thu năm ấy nàng bỗng nhiên mắc bệnh quái lạ,
sau khi khỏi bệnh thì tóc bạc trắng phau. Lúc đó ta đang du ngoạn giang hồ,
nghe tin liền vội vã trở về, trên đường gặp phải kẻ thù may mà được Vụ Ẩn
cứu giúp. Nàng ta muốn theo ta về quê, nên khi đó ta đã dẫn Vụ Ẩn về quê
gặp nàng. Khi Vụ Ẩn vừa đẩy cửa vào đúng lúc nàng đang soi gương, lúc
quay đầu nhìn thấy hai người bọn ta thì đã đánh rơi chiếc gương xuống
đất..."

Mạnh Phù Dao trầm mặc, nàng hơi nghiêng người, nhìn Vân Hồn đang

nóng lòng đi tới đi lui, nhớ tới việc bà ta hoảng hốt khi nhìn thấy Nguyệt
Phách và không ngừng bứt đứt những sợi tóc trắng của mình, nhớ tới tính
tình cổ quái của bà ta, nhớ tới vẻ mặt bi thương của bà ta khi nghe nàng
nhắc đến bốn chữ "Hồng nhan tri kỷ".

Ba mươi tám năm trước, có một nữ tử đương độ thanh xuân, bỗng dưng

chỉ trong một đêm tóc hóa trắng phau, đang đau lòng hết đỗi thì lại nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.