PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 836

thấy người mình thương dẫn về một nữ tử dung mạo mỹ miều, thời khắc
đó, bà đã đau đớn như thế nào? Nỗi đau đó kéo dài mãi đến tận ba mươi
tám năm sau, chẳng dứt?

Thì ra, cũng chỉ vì một chữ yêu mà lo được lo mất, không dám đối mặt

cũng chẳng thể làm gì khác hơn, chỉ có thể rời bỏ người thương mà dứt
khoát ra đi.

Nàng chợt cảm thấy hốt hoảng, chợt muốn cười lên thật to, vì nỗi đau

hồng trần kia nàng cũng từng nếm trải, kí ức ùa về, lòng đau như cắt.

Nàng nhích đến sát bên Nguyệt Phách, thì thầm to nhỏ, "Có muốn biết

bà ta có tình cảm như thế nào đối với ngài hay không?"

"Hả?"

"Làm như ta thế này nè!"

Mạnh Phù Dao bất ngờ hét lên, đánh ra một quyền uy phong hoán vũ,

lạnh lùng quát to, "Ngươi muốn ta chết thì tất cả cùng nhau chết!"

Quyền phong chấn động, Mạnh Phù Dao vốn đứng rất gần Nguyệt

Phách, người nọ lại đưa lưng về phía vách núi, không kịp phòng bị nên liền
ngã xuống.

Quầng trắng mờ chợt lóe lên, nhanh như chớp mắt.

Vân Hồn dùng tốc độ không thể tưởng tượng được lướt tới, bà ta mặc kệ

tất cả, kể cả đầu sỏ Mạnh Phù Dao, thẳng tới bên vách núi, hoảng hốt gọi
to, "Nguyệt-", rồi lao xuống dưới chẳng chút chần chừ do dự, quyết liệt hơn
bao giờ hết.

Bà rơi vào lồng ngực của người nọ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.