PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 951

Nàng từng sợ hãi vì thời gian đã trải qua mười tám năm rồi, nàng không

biết mẹ còn sống hay đã mất. Hôm nay đây, nàng xác định mẹ vẫn còn sống
và đang đợi nàng, thế nên không có lý do gì để nàng từ bỏ, không có lý do
gì có thể ngăn cản bước nàng đi.

Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi buông tay ra, hắn cảm thấy cõi lòng thê

lương khôn xiết.

Người con gái trước mặt hắn, trầm tĩnh gan dạ, cất chứa quyết tâm và ý

chí chẳng sòn.

Hắn im lặng nhìn nàng không biết nếu mình buông tay thì sẽ như thế

nào, cõi lòng hắn đắng chát, dâng trào quyết tâm.

Một hồi lâu hắn nói: "Phù Dao, ta cũng không buông tay.”

Đổi lại là tiếng thở dài của nàng - nói gì nữa đây? Khuyên như thế nào?

Hắn cũng giống như nàng, nàng cũng không thể ích kỉ mà vờ như không
biết để khuyên nhủ hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực lại đột nhiên cười nói, "Ta tin tưởng, nếu có lòng

thành thì thiên địa sẽ chứng giám. Ta tin tưởng, vận mệnh con người do
chính bản thân họ nắm bắt, không phải do ông trời sắp đặt."

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Ngủ đi, nàng mệt nhọc cả ngày rồi, có một

số việc, càng suy nghĩ nhiều sẽ càng thương tổn, trước tiên hãy quên nó đi."
Hắn không cho nàng cự tuyệt, theo thói quen đưa tay điểm huyệt ngủ của
nàng.

Nhìn Phù Dao chìm vào giấc ngủ, Trưởng Tôn Vô Cực cười khổ, nhắm

mắt lại, truyền chân khí vào cơ thể nàng từng vòng từng vòng một.

Lâu thật lâu sau hắn buông tay ra, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngủ say

của nàng, đưa tay xoa nhẹ đôi môi hơi sưng của nàng, thì thầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.