PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 142

Bạn cô thương cô, thương đứa bạn khờ dại. Cô thích anh đã bảy năm,

anh đã trải qua biết bao mối tình với bao cô gái mà không biết rằng đằng
sau vẫn luôn có một người dõi theo.

Cuộc đời chính là vậy, không chuyện gì hoàn mỹ. Tình yêu cũng vậy,

không phải cứ yêu là sẽ được đáp lại. Tình yêu chỉ đến từ một phía, đau đến
khôn cùng mà vẫn không chịu buông.

"Tao nghĩ mày nên nói cho nó biết, đừng để bản thân phải hối hận."

"Tao sợ nói xong sẽ khiến anh ấy khó xử, ngay cả tình bạn cũng không

còn nữa."

"Vậy mày im lặng thì liệu mày có dễ chịu?"

Cô cười mệt mỏi, lắc đầu. "Nếu được, tao chịu đau một mình, anh ấy

không phải suy nghĩ."

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng động lớn, tiếng cửa va chạm mạnh

khiến cô quay lưng lại.

Khoảnh khắc ấy, cô như chết sững. Anh đứng phía sau cô không xa, trên

tay là chiếc túi xách của phụ nữ. Cô hoảng hốt bật dậy, nhìn khuôn mặt
kinh ngạc của anh, lắp bắp không biết nên nói gì.

Quay đầu nhìn bạn cô, nó dường như không ngạc nhiên, nó biết anh ở

phía sau. Nó đứng dậy, đi ngang qua cô, vỗ nhẹ lên vai rồi rời đi. Họ cần
một cuộc nói chuyện rõ ràng, cho dù sau này không đến được với nhau
nhưng ít nhất tình yêu này cũng có ngày được phơi bày, được biết đến. Bạn
cô không muốn cô phải hối hận.

Anh đi chầm chậm về phía cô, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Anh nhìn

cô, không biết nên mở lời thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.