PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 38

"Có chút việc nên nghỉ về nhà ngủ."

Cô đáp qua loa. ngắn gọn, lúc này cơ thể đang rất mệt mỏi, ngay cả nói

chuyện cũng có thể khiến cô bực mình.

Cúp điện thoại, cô lại vùi mình vào trong chăn. Cơn đau đầu lại ập đến,

càng lúc cô càng cảm thấy khó chịu, người nôn nao đến mức cô bật dậy
chạy vào nhà vệ sinh, gục đầu không ngừng nôn khan. Vài phút sau, cô
ngồi bệt xuống sàn nhà, bật khóc.

Một mình ở thành phố xa lạ, không gia đình, không người thân, ngay cả

khi ốm cũng chỉ có một mình. Ngay lúc này đây cô cảm thấy cô đơn đến
cùng cực, cảm giác như cả thế giới này đều quay lưng lại với cô. Cô nhớ
vòng tay của anh đến điên dại. Trước đây, mỗi lần cô ốm hay mệt mỏi anh
đều ở bên chăm sóc. Ngay cả khi cô thấy mệt mỏi mà nổi cáu với anh, anh
cũng chưa từng một lần tức giận, ngược lại vẫn dịu dàng vỗ về cô như dỗ
một đứa trẻ. Cô khóc nấc lên như bị ai trách phạt, như cơn mưa đổ xuống
sau bao ngày hạn hán.

Nhớ một người là thế nào, có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả? Cô không

biết, cô chỉ có thể nói rằng, nhớ anh, cô nhớ đến mức trái tim như bị một
bàn tay bóp nghẹt, lồng ngực như bị bịt kín khiến cô không thể thở nổi, đau
đến cuồng dại.

Khóc đến mệt mỏi, cô chống tay cố gắng đứng dậy, rửa mặt mũi rồi lê

bước trở về giường.

Kim giờ chỉ số 6. Chuông điện thoại vang lên, bên ngoài bầu trời đen kịt.

Cô nhấc máy, cất giọng khàn khàn: "A lô"

"Mở cửa." Đối phương nói hai từ ngắn ngọn rồi cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.