PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 67

Cô cười tự giễu, hóa ra đến bây giờ cô không hề có lấy một người thân

thiết, đến khi gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể tự cầu Trời khấn Phật, không
thể nương tựa vào thứ gọi là tình thân.

"Đi xuống thôi!", anh nhắc lại, một tay kéo tay cô, để cô đi sau lưng

mình.

Cô không chống cự vì cô hiểu lúc này cô chỉ có thể dựa vào anh ta.

Cả đường đi xuống chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói. Trong đêm tối lạnh

lẽo, giọng nói trầm thấp của anh ta lại như một ngọn lửa nóng rực, xua tan
đi lạnh giá.

"Cần thận một tí, đoạn này rất trơn, không cần đi nhanh quá, từ từ thôi."

Anh ta không nói những câu thừa thãi, chỉ khi nào cần mới lên tiếng.

Đến khi cô đứng vững ở dưới chân đồi, mưa vẫn rơi xối xả, nhưng nhịp

tim đã trở lại bình thường. Nhìn anh ta cả người ướt sũng, những vết bùn
đất lấm lem, cô áy náy vô cùng.

"Cảm ơn anh."

Anh ta không đáp lại lời cảm ơn của cô mà như đàn anh dạy bảo đàn em:

"Cô đã về đây ở thì nên tìm hiểu về thời tiết ở đây đi. Bây giờ là mùa mưa,
chẳng ai dại mà đi lên đồi vào những ngày như thế này."

Cô rất muốn phản bác là: "Chẳng phải hôm trước anh cũng tới đây sao?",

nhưng lời ra đến miệng lời không thể nói ra, đành ngậm ngùi không đáp.
Dù sao anh ta cũng đã cứu cô, ít nhất cô còn sống, đấy là việc quan trọng.

"Trời đang mưa lớn, từ đây về nhà cô đường không có đèn, rất nguy

hiểm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.