PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 100

đi mãi đi mãi lại cảm thấy có điều không ổn. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời,
còn chưa tối nhưng tâm trạng lại bồn chồn, cứ cảm thấy hình như mình đã
quên cái gì đó.

Nàng do dự, bỗng nghe thấy một luồng gió.

Không phải đơn thuần là tiếng gió thổi cây lay mà là… tiếng người

đang di chuyển!

Trong sát na ấy, Phượng Âm lao mình về phía trước. Nhưng người đó

động tác quá nhanh, mũi chân chỉ điểm một cái đã bắn vọt đi. Dáng người
thanh tao quen thuộc khiến Phượng Âm trợn trừng mắt.

Nàng không thể tin được, gia tăng tốc độ muốn đuổi theo người đó.

Nhưng hắn rõ ràng chỉ duy trì phong thái ung dung bình thản lại luôn ở
trước nàng, cây sáo ngọc bên hông với sợi tua đỏ thắm lay động theo gió,
giống rất nhiều năm về trước, khi hắn dạy nàng khinh công.

Dải tua mê hoặc tâm thần khiến nàng không kịp nghĩ ngợi gì. Nàng cứ

mải miết đuổi theo, hồi sau nàng nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, quen
thuộc, làm người ta ghê tởm.

Nàng biến sắc trong giây phút, thoái lui mười trượng, tay lật lên,

ngưng kết ánh sáng thành một thanh kiếm bảo hộ quanh người.

Người phía trước khựng lại một chút, thấy nàng không đuổi theo nữa

thì dừng lại luôn đó, rồi đưa lưng về phía nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời bao bọc quanh hắn, hắn đứng đó, rồi dần tan thành mây

khói.

Phượng Âm cắn chặt răng nhìn hắn biến mất, cuối cùng mới hồi thần.

Chả trách nàng nói kỳ quái, chả trách nàng thấy có vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.