PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 98

Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói gì với nàng. Nàng suy nghĩ, thứ
nhất, nàng không làm chuyện gì ám muội, chẳng qua chỉ bất giác nói dối;
thứ hai nữa, bằng vào tính nết của hắn, nếu hắn biết chính xác điều gì hoặc
trong lòng thật sự có gì thì nhất định sẽ không chỉ cười cười với nàng thế
thôi, vì vậy nàng cũng yên tâm, ngày qua ngày lại đi ra ngoài, không lâu
sau đã có thể hình dung được khái quát về Hồng Hoang.

Nhưng bản đồ này lấy địa bàn của Dạ Tịch làm trung tâm, triển khai ra

bốn hướng, trước sau vẫn chỉ là một bộ phận của Hồng Hoang. Nàng còn
rất nhiều nơi chưa đi, tuy đã có thể đẩy dời được hướng long mạch, chuyển
dịch được vị trí vòi nước nhưng thực sự cần mở rộng phạm vi hơn.

Quyết định xong, Phượng Âm cảm thấy mình đã cách thành công rất

gần, vui vẻ khép lại bản đồ, đứng dậy trở về đại sảnh.

Dạ Tịch đã làm xong thức ăn, đang định đi gọi nàng.

Gần đây Dạ Tịch rất ân cần, gần như mọi việc trong nhà đều do hắn

xử lý, Phượng Âm mơ hồ đoán ra được dự tính của hắn nhưng cũng không
chú ý nhiều, dù sao tâm tư của nàng cũng đều đặt ở việc ra ngoài, hồi thần
lại, nàng ngược lại hơi bối rối chẳng biết phải làm sao.

Trên bàn thức ăn rất phong phú, trong phòng cũng được dọn dẹp gọn

gàng, Dạ Tịch rảnh rỗi tự học thuật xe sợi, dùng sợi tơ lụa làm thành gấm
vóc, may cho hai người một bộ đồ mới.

Lúc này hắn đang mặc đồ mới đứng ở cửa, tĩnh lặng nhìn nàng.

Hắn gầy rộc đi, trên mặt dù vẫn đeo nụ cười nhưng không chặn được

nét ảm đạm tăm tối trong đáy mắt. Y phục với màu sắc giống nàng đang
phất phơ theo gió, hai người có vẻ như đang đối mắt nhau.

Sau lưng hắn là tầng ánh nắng nhu hòa của trời chiều đang loang lổ di

động, hắn vẫy tay gọi nàng, giọng nói trong trẻo ôn tồn: “A Âm, lại đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.