PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 102

Đối phương lẳng lặng đứng yên, cái miệng rộng ngoác hơi hé mở, hít

sâu một hơi, dòng khí quanh mình lập tức bị hút về phía nó. Phượng Âm nỗ
lực vùng vẫy, dòng khí càng lúc càng mạnh, giống như cuồng phong trên
mặt biển xoáy lấy nàng. Cuối cùng nàng không chống đỡ nổi nữa, bị hút trở
lại, đến khi sắp rơi vào hố miệng nó thì nàng vung mạnh kiếm vào mũi nó.

Kiếm chạm vào nó trong nháy mắt gãy vụn, Phượng Âm mượn lực

xoay người, thoắt cái đã lùi ra xa.

Cự Long đuổi theo sát nút, móng vuốt chộp về phía nàng. Nó tuy

khổng lồ nhưng động tác rất nhanh, Phượng Âm cố tránh nhưng vẫn bị nó
chộp được cánh tay. Nàng lập tức huyễn hóa ra một thanh kiếm không chút
do dự hạ xuống cánh tay máu me đầm đìa đang bị bắt giữa. Cánh tay đã
biến thành màu đen, rõ ràng là hiện tượng trúng độc.

“Pháp thuật của Phượng tộc nhưng chỉ là tiểu tiên gà rừng.” Ác Long

khùng khục cười: “Nhiều năm chưa ra khỏi Hồng Hoang, không ngờ thế
giới bên ngoài lại điên đảo đến thế. Phượng tộc khi nào lại khẳng khái hào
phóng truyền thụ pháp thuật bổn tộc cho ngoại tộc vậy?”

Ác Long vừa nói vừa chậm chạp dịch chuyển về phía nàng. Mỗi bước

nhỏ nó tiến đến, Phượng Âm lại ôm cánh tay lui ra sau một bước dài, duy
trì khoảng cách không xa không gần với nó, mắt đầy cảnh giác.

“Chậc, xem ánh mắt ngươi này,” Ác Long dừng lại, ra vẻ tò mò: “Một

con gà rừng sao có thể có được? Ánh mắt này quen quá, để ta nhớ lại chút
coi…”

Nói xong, hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Tiểu nha đầu, vừa rồi trong ảo

cảnh ta thấy một người quen… trăm ngàn năm qua, ta thật sự có biết một
kẻ, ánh mắt khi lâm trận giết địch có chút tương tự ngươi…”

“Ngươi là…” Phượng Âm thoáng kinh ngạc, Ác Long nở nụ cười, đôi

mắt đục ngầu đầy tà ý: “Nữ nhi của Phượng Khiếu, tiểu tình nhân của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.