PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 128

(Đắng và khổ trong tiếng bông cùng âm)

“Lúc Thanh Hòa ra đi, ta vẫn còn trẻ, khi đó người đã nói với ta,

Chẳng sợ sáng sớm vui say, cả đời thương biệt. Ta nghĩ ta không sợ, vì thế
khi người mất, ta vẫn sống đấy thôi.

“Đại chiến tiên ma, Phượng tộc ta mấy vạn người nhưng cuối cùng chỉ

còn lại vỏn vẹn ngàn người đáng thương. Mà hoàng thất Phượng tộc ta hơn
trăm người cũng chỉ còn lại có mình Phượng Âm ta. Khi đó ta đã rất mệt
mỏi, lòng tràn đầy bi thương, nhìn vào con dân đang nhất tề quỳ gối ta lại
tự nói với mình, không thể ngã gục, phải cố gắng lên. Sống qua được hôm
nay, ngày mai sẽ tốt hơn.

“Nhưng… bao năm qua…” Nàng nhắm mắt lại, cười cay đắng: “Ta

còn chưa có ngày mai. Hết lần này đến lần khác, ta cảm thấy nỗi tuyệt vọng
từng bước lấp đầy trái tim, nó khuếch tán, lớn mạnh… Ta gần như không
thể áp chế, cũng không tìm được lý do để áp chế.

“Nhiều năm rồi ta chưa từng sống vì chính mình. Chỉ vì người khác

cần ta nên ta sống; chỉ vì người khác muốn ta yêu, nên ta sống để yêu mọi
người. Có đôi khi ta nghĩ, ta sống vì mọi người bấy lâu, vậy có thể nào để
ta đi tìm cái chết vì chính mình được không?

“Ta biết, nói ra mấy lời này ngươi nhất định sẽ mắng ta,” Phượng Âm

bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Nhưng đúng là ta nghĩ vậy
đấy, ngươi nếu không thuyết phục được ta,” nàng híp mắt cười, tỏ vẻ đùa
cợt nói: “Ta cũng chỉ có thể đi tìm chết.”

Nói như bông đùa…

Nhưng cả hai đều biết không phải đùa.

Thần giới hàng vạn năm qua không phải chưa từng có chuyện tự sát.

Phần lớn sống quá lâu, quá mệt mỏi, nhìn không thấu, lòng không tỏ nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.