PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 179

“Cả hai.” Dạ Tịch trả lời: “Phượng Âm Đế quân mời về cho, tại hạ sẽ

không cho đâu.”

Nói xong hắn vỗ tay, một quầng sáng nhu hòa từ người hắn tỏa ra, dần

khuếch trương, đụng tới Phượng Âm thì giống như một bức tường có thực
thể, đẩy nàng từng bước ra ngoài.

Phượng Âm chậm rãi đi ra, đến khi gần tới cửa thì quay đầu nhìn, hắn

vẫn còn đứng đó, giữa ánh sáng êm dịu càng thêm dịu dàng tuấn lãng.
Nhưng nàng không qua được. Hắn đã bố trí kết giới nhằm vào nàng, từng
bước một bức nàng ra ngoài.

Nàng đành bất đắc dĩ đi ra, rời khỏi cửa.

Cánh cổng phủ đệ Dạ Tịch đóng sầm lại, ngọn đèn lồng trắng trong

thuần khiết lay động trong gió. Mộc Tử Du đến gần, do dự hỏi: “Chủ tử,
chúng ta trở về nghĩ cách nhé?”

“Không còn cách nào đâu.” Phượng Âm không nhìn hắn, không nói

không rằng quỳ sụp xuống.

Đời này, nàng quỳ rất nhiều lần, lạy trời, lạy cha mẹ, nhưng lại chưa

bao giờ đoan chính, công khai quỳ trước người ngoài. Toàn thân thẳng tắp
quỳ gối nơi đó, hơi nhếch môi, lưng thẳng, cung kính nhưng kiêu ngạo, cho
dù là quỳ vẫn mang theo phẩm chất cao ngạo bẩm sinh của phượng hoàng.

Ai nấy đều bàng hoàng, không dám cất tiếng. Một lúc sau, Mộc Tử Du

mới nói: “Chủ tử…”

“Các ngươi đều trở về đi.” Nàng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, tựa

như bản thân không phải đang quỳ mà đang ngồi đây, mang theo hết thảy
tự tôn và kiêu hãnh. Mộc Tử Du còn muốn nói tiếp nhưng Phượng Âm đã
quát to: “Lui ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.