PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 180

Mọi người cuối cùng cũng đành quay về, để lại một mình nàng, lẳng

lặng quỳ gối nơi đó.

Hôm đó trời đổ mưa rả rích, mưa rơi trên người nàng, thấm ướt y

phục. Nàng không nói không oán, chỉ lặng lẽ quỳ, tư thái thành khẩn cầu
người.

Ngày hôm sau sáng sớm mưa vẫn còn rơi, Dạ Tịch vội vàng đến chỗ

Bích Hoa dùng điểm tâm, sáng tinh mơ chuẩn bị đi ra ngoài, nào ngờ vừa
mở cửa đã nhìn thấy Phượng Âm.

Nàng đang quỳ, nét mặt vô cảm như không biết mình đang làm gì.

Đường đường là Đế quân một tộc, sao lại bất chấp tôn nghiêm quỳ gối nơi
này, trở thành chuyện cười cho bao người bàn tán?

Nhưng nàng vẫn không chút nao núng, thần sắc bình thản dửng dưng.

Dạ Tịch đứng ở cửa, sau lưng người hầu cầm lễ vật, che ô, tiền hô hậu ủng
đi ra. Dạ Tịch nhìn nàng, hồi lâu quay mặt đi, giả như ở đó không có ai, dẫn
người đi lướt qua nàng. Khi đến sát bên nàng, Phượng Âm đột nhiên mở
miệng.

“Ngươi nói ta thành ý không đủ, ta cho ngươi xem thành ý của ta.”

Dứt lời, Dạ Tịch liền dừng bước. Phượng Âm tiếp tục nói: “Ngươi nói

ta ích lợi không đủ, ta cho ngươi xem ích lợi của ta."

“Ích lợi của ta là… chỉ cần ngươi nói ra, chỉ cần ta làm được.”

Dạ Tịch yên lặng nghe, không biết là đang suy nghĩ gì. Một lát sau,

hắn bật cười. Không đáp lời, mang theo một tiểu tiên đi ra.

Sau đó cứ vậy, ngày qua ngày, không biết nàng đã quỳ bao nhiêu ngày,

có một ngày, tiểu tiên kia vào thông báo cho Dạ Tịch, báo rằng Phượng Âm
Đế quân ngất rồi, người thấy phải làm sao bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.