PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 186

Bóng đỏ đương nhiên là Phượng Âm, nàng lao tới, tiện tay quăng tên

béo ra rồi vừa xoa lưng vừa ho sặc sụa, còn tên béo đã ngất thẳng cẳng, sắc
mặt còn vương nét kinh hoàng. Hai người họ tóc tai đều được tạo kiểu sét
đánh, mặt mũi đen thui bẩn thỉu, chỉ khác là, một kẻ đang ho lấy ho để, một
kẻ thì đã nằm bẹp trên đất.

Dạ Tịch đứng trên nóc nhà quan sát trong chốc lát, thấy không có

chuyện gì mới nhảy xuống bên cạnh Phượng Âm, nhìn nữ tử người ngợm
luộm thuộm lấm lem mà nhíu mày: “Nàng, có đúng thật là nấu cơm chứ
không phải đi đánh giặc không đấy?”

“Mẹ nó… nấu cơm gì mà khó vậy!” Giận điên lên, Phượng Âm ngay

cả lời tục cũng bạo phát ra, còn lưu loát xả thêm một tràng: “Ta chưa từng
thấy cái bếp nào khó đốt như vậy, lão tử dùng củi đốt cả ngày cũng không
có phản ứng, lão tử nổi giận phun lửa thì nó nổ cái đùng!”

“Nàng…” Dạ Tịch mặt mày co giật: “Nàng dùng Tam vị chân hỏa của

Phượng tộc để nhóm lửa?”

“Chứ không thì làm thế nào?” Phượng Âm ban cho Dạ Tịch một cái

nguýt mắt khinh thường: “Lửa phàm chậm muốn chết, ta định cho nó chín
nhanh nhanh thôi.”

Dạ Tịch: “…”

Dạ Tịch cho rằng, nàng có lẽ là do địch nhân phái tới để giết hắn.

Đương nhiên, dự cảm của hắn chính xác. Ngày hôm sau, Phượng Âm

tiếp tục bị phái đến phòng bếp học nấu cơm, lần này nàng không oanh tạc
phòng bếp nữa nhưng đến giờ cơm, nàng bưng lên một mâm đồ đen thui.

“Đây là đồ ăn nàng dùng Tam vị chân hỏa nấu đó hả?” Dạ Tịch theo

bản năng hỏi, Phượng Âm lắc đầu: “Không phải, ta dùng lửa phàm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.