PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 188

Phượng Âm bàng hoàng nhìn nam nhân đang run rẩy sùi bọt mép

trước mặt một lát, khi phục hồi tinh thần mới từ tốn nói: “Thế này mới bình
thường thôi!”

Những kẻ từng ăn đồ nàng làm đều trúng độc nội thương, thường là

một miếng gục luôn, hắn còn chịu đựng được lâu thế đúng là hù chết nàng.

“Haiz, đã nói là ta không nấu cơm đâu, còn cứ bắt ta làm, giờ thì hay

rồi? Khổ chưa cơ chứ!” Phượng Âm chán chường thở dài, ngẩng đầu nhìn
ánh trăng trên trời mà than rằng: “Dù vậy, khi nào ta mới có thể làm tốt
được đây…haiz.”

Dạ Tịch ăn được bữa cơm mà phải nằm trên giường tĩnh dưỡng suýt

soát nửa tháng. Đây là lần bệnh nặng nhất Dạ Tịch từng chịu kể từ khi
thành tiên tới nay, sau khi tỉnh lại hắn thấy mình còn sống được thật chẳng
dễ dàng gì. Vì thế hắn kêu Phượng Âm lại, thành khẩn hỏi nàng: “Nàng là
do ai phái tới giết ta, nàng nói đi… ta sẽ không làm khó dễ nàng đâu.”

“Ta không muốn đầu độc ngài mà…” Phượng Âm cong môi, nói

nghiêm túc: “Mấy kẻ ăn đồ ta làm đều có kết quả như ngài vậy đấy, hơn
nữa thường chỉ kéo dài được một miếng thôi, ngài còn ăn được hết cả
bàn… đói lắm phải không. Ta đã hỏi Dược quân, Dược quân nói đồ ăn ta
làm không phải có độc mà là vì quá dở, nên người nào ăn phải, dạ dày chịu
không nổi kích thích sẽ xuất hiện chút vấn đề, tĩnh dưỡng mấy tháng là ổn
thôi… Ngài…”

Nàng ra vẻ thông cảm nhìn Dạ Tịch: “Ngài nhất định bắt ta nấu

cơm…ta cũng không làm trái ý ngài, ta mong ngài có thể kiên cường
hơn…”

—— Nàng đang nói ta còn chưa đủ kiên cường?!!!

Từ đó, Phượng Âm bắt đầu kiếp sống quét rác. Nhiệm vụ ban đầu

nàng được giao là quét sân, hôm đó nàng bị người ta gọi đi, kéo vào sân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.