PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 189

đưa cho nàng cái chổi, chỉ nàng chỗ quét dọn, xong rồi gã thị hầu bỏ đi làm
chuyện của mình. Phượng Âm đứng trong sân mà ngơ ngẩn, nhìn cây chổi
nhỏ bé trong tay, lại nhìn khoảng sân mênh mông.

Hứ!!!

Ta quét tới khi nào!!!

Vì thế đầu óc nàng bắt đầu hoạt động, nghĩ ra biện pháp tốt nhất. Nàng

nhếch mép cười, sau đó… niệm quyết gọi gió.

Lúc ấy Dạ Tịch đang ở trong phòng ngủ. Mơ mơ màng màng, giường

bỗng chấn động từng đợt, một cơn cuồng phong cuốn tung cả người Dạ
Tịch lên, hất sang bên cạnh. Dạ Tịch xoay người, cắm thanh kiếm Thái A
xuống đất chế trụ cơ thể rồi niệm thuật pháp mới dừng được trận cuồng
phong quái lạ này lại.

Chuyện phát sinh cực nhanh nên chỉ thoáng chốc, toàn bộ nóc nhà của

Dạ Tịch đã bị cuồng phong tốc bay. Dạ Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời rực
nắng, cuối cùng không thể nhẫn nhịn nổi nữa, xách theo Thái A hùng hổ
nhắm về phía khoảng sân Phượng Âm đang quét.

Lúc ấy Phượng Âm còn đang hí ha hí hửng hốt rác trong sân.

Nàng là thần tiên thuộc hệ hỏa nên phong quyết còn chưa khống chế

tốt, lần này quét rác tuy cái giá phải trả hơi thảm nhưng đã thổi sạch sành
sanh cả sân, đến một hạt bụi cũng không sót lại.

Phượng Âm cảm thấy, nàng chỉ cần trông nom phạm vi mình phụ

trách là được rồi, về phần nóc nhà của Dạ Tịch, tô chén bát đĩa trong bếp,
mấy thứ đó không phải phạm vi quản hạt của nàng. Vì vậy, khi nhìn mảnh
sân sạch boong, lòng nàng dâng lên một cảm giác tự hào khó hiểu, không
thể không cảm thán một tiếng: “Tuyệt quá, ngay cả ta còn phải yêu ta nữa
là!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.