PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 191

Phượng Âm không dám đi qua mà nấp phía sau thân cây quan sát tình

hình. Thấy Mạc Thanh khó nhọc nâng Dạ Tịch lên rồi lườm Phượng Âm
một cái sắc lẻm hàm ý ‘Con hồ ly tinh này, ta nhất định thay chủ tử tiêu diệt
ngươi’. Phượng Âm nguýt Mạc Thanh với vẻ xem thường. Mạc Thanh bấy
giờ mới lê chân, kéo Dạ Tịch, chủ tớ hai người gian nan trở về. Chờ hai
người đi xa, Phượng Âm mới chạy ra khỏi gốc cây, chậm chạp mò về bếp,
nhanh tay lẹ chân vơ vét được thứ gì hay thứ đó về phòng mình, sau đó
mấy ngày không ra khỏi cửa.

Mấy ngày sau, Dạ Tịch tỉnh lại. Hắn đã bị đả kích quá lớn, cảm giác

như đời mình đang chìm trong tuyệt vọng.

Mạc Thanh ở bên giường hắn nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể tội

ác Phượng Âm đã gây ra sau khi hắn hôn mê, cuối cùng đúc kết lại: “Chủ
tử, mau tống nàng ta đi đi!”

Dạ Tịch không lên tiếng, chỉ nhắm mắt thở dài.

Mạc Thanh tiếp tục khóc: “Dù không tống đi cũng đừng cho nàng ta

làm gì hết.” Người ta làm việc đòi tiền, nàng ta làm việc đòi mạng đó! Tiên
thị bọn họ không chịu nổi nữa đâu!

Dạ Tịch vẫn không nói lời nào.

Mạc Thanh không biết làm sao, mặt mũi ướt nhẹp: “Chủ tử ngài đang

nghĩ gì vậy?!! Nô tài không hiểu nổi!!”

Dạ Tịch bấy giờ mới mở miệng: “Ta nghĩ đến những việc rất sâu xa,

rất uyên thâm, ngươi không hiểu được đâu.”

Mạc Thanh: “…”

Dạ Tịch: “Đi nói với Phượng Âm, bắt đầu từ ngày mai, nàng đi lau

sàn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.