PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 187

Nghe vậy Dạ Tịch hơi yên tâm, nhưng hắn nhìn mấy món đều đen đen

giống nhau thì không thể không bội phục thiên phú nấu ăn của Phượng Âm.
Chỉ có điều, hắn cảm thấy hắn không thể đả kích nhiệt tình của nàng được,
bởi vậy hắn vẫn nên chịu đựng đau khổ mà ăn hết mâm thức ăn.

Những món ăn này khiến Dạ Tịch cả đời khó quên. Hắn sống đã nhiều

năm nhưng lần đầu ăn phải những thứ khó nuốt đến vậy. Hắn cho rằng,
nam nhân không nên kén ăn, bởi thế hắn chưa từng yêu cầu quá cao với ẩm
thực như các thần tiên khác – dù rằng hắn nấu ăn rất cừ. Tuy nhiên, sau khi
ăn xong đồ Phượng Âm nấu, hắn nghĩ, mình thật ra có kén ăn đấy. Ít nhất là
những thứ Phượng Âm nấu hắn nuốt không trôi.

Dù thế, hắn vẫn kiên trì bắt Phượng Âm học nấu cơm, kiên trì bồi

dưỡng Phượng Âm thành một nữ tử hiền lương thục đức, nếu ngay cả hắn
cũng đả kích nàng, hắn lo Phượng Âm sẽ không chịu được. Vì thế hắn vẫn
ăn, dưới ánh mắt đầy chờ mong của Phượng Âm và khiếp sợ của tùy tùng,
hắn vẫn từng gắp gian nan nuốt đống thức ăn trên bàn. Càng ăn, mắt càng
mờ đi vì nước… hắn muốn khóc…

Mẹ nó, đời này chưa từng ăn món nào khó nuốt đến vậy!!!

Ăn mãi, nước mắt đã tuôn lã chã, cuối cuối cùng Dạ Tịch cũng ăn

xong cơm Phượng Âm nấu. Phượng Âm giữa nỗi sợ hãi lại mang theo cái
nhìn sùng bái đối với Dạ Tịch, chậm rãi hỏi: “Ngài… cảm thấy thế nào?”

“Không tệ!” Dạ Tịch trái lương tâm tán thưởng một câu: “Lần sau hy

vọng có thể làm tốt hơn nữa!”

Vừa mới dứt lời, Dạ Tịch đột nhiên choáng váng, sau đó miệng sùi bọt

mép, ngã đánh rầm.

Chúng tiên thị đều sửng sốt, tiếp theo là khóc than ầm trời: “Nguyên

quân! Nguyên quân! Người không thể chết được!!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.