PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 20

ngoài…còn có cả mình và giường.

Khi bị lôi ra ngoài, Diệp Tiếu cảm thấy rất sợ hãi, sau đó nàng vừa

nhấc đầu đã thấy Dạ Tịch ngược sáng đứng đó, kim quang tỏa sáng đang
cầm thanh gậy trúc giống như một Sơn đại vương tươi cười đáng sợ với
nàng và Phượng Âm.

“Con gà này hơi nhỏ… không bõ giắt răng!” Dạ Tịch lầm bầm, Diệp

Tiếu ôm quả táo rầm một cái, lộn cổ từ trên giường xuống. Ngay sau đó,
Diệp Tiếu nhào vào Phượng Âm, hai tỷ muội ôm nhau cùng run lẩy bẩy.

“Khanh khách, bây giờ ta mới cảm thấy ngươi là muội muội của ta…”

Phượng Âm vừa vui vừa buồn.

“Khanh khách, tỷ, mau che cho muội…”

Phượng Âm: “…”

“Được rồi,” nhìn hai con gà rừng đang run rẩy, Dạ Tịch thở dài, tháo

kiếm bên hông xuống, để nguyên vỏ cắm xuống đất, chỉ chốc lát khuôn
viên mười dặm quanh nhà các nàng đều rung chuyển. Vợ chồng gà rừng
quả nhiên bị kinh động, lập tức mang theo ba đứa con đang còn chơi mạt
chược vọt ra. Gà chưa đến, tiếng đã đến trước, giọng lão mẹ giận dữ vang
lên: “Kẻ nào dám ở địa bàn của lão nương…”

Nói đến đây, đột nhiên im bặt.

Lão mẹ vừa thấy nam tử trước mặt tiên khí lượn lờ thì chân đã mềm

nhũn, vô cùng hèn nhát quỳ xuống.

Nàng quỳ rồi, cả nhà gà rừng cũng quỳ theo.

Dạ Tịch cười rất vui vẻ: “A, hóa ra là người thân của gà rừng tinh?

Vừa khéo, mấy ngày qua ta ở trong núi, thư đồng nhà ta đã lạc mất, vậy các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.