PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 22

“Nó còn nhỏ… không đủ giắt răng đâu đại tiên.” Đại Kê cuối cùng

cũng có tiền đồ được một lần, nhắc nhở Dạ Tịch. Dạ Tịch gật đầu nói:
“Cũng đúng. Nhưng Tiểu Hoàng kê này khá đáng yêu, chắc hẳn các nữ tiên
sẽ thích, ta giữ lại tặng người ta cũng được. Gà trong núi này của các ngươi
bao lâu sẽ lớn?”

“Mãi mãi không lớn!” Vừa nghe Dạ Tịch hỏi, Diệp Tiếu lập tức mở

miệng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Đại tiên, ta từ nhỏ đã bị chẩn đoán là có
bệnh, mãi mãi không lớn được!”

Ngươi cứ nói bừa đi.

Phượng Âm ở bên hừ lạnh, nghĩ nghĩ thế nào cũng chạy tới nói: “Đại

tiên, ta từ nhỏ đã bị chẩn đoán toàn thân có độc, không nên ăn!”

“Ờ, không sao,” Dạ Tịch thi hành thuật định thân cho nàng rồi nhấc

lên: “Ta từ nhỏ đã dùng độc làm món tráng miệng rồi!”

Phượng Âm: “Đại tiên, thịt ta già, không thể ăn!”

Dạ Tịch tìm cành cây, lại dùng thuật định thân cột nàng vào cành rồi

mỉm cười dịu dàng nói: “Không sao, ngươi phải tin tưởng tay nghề đốt
nướng của ta!”

“Đại tiên…”

“Các ngươi, đi tìm củi nhóm lửa cho ta.”

Dạ Tịch hoàn toàn không để mắt đến Phượng Âm, quay đầu ra lệnh

cho cả nhà gà rừng, thuận miệng nói thêm: “Trong vòng một khắc mà
không tìm đủ thì sẽ ăn thêm một con.”

Vừa dứt lời, cả nhà gà rừng đã mất tăm mất tích. Một lát sau, trong sân

đã sắp sẵn một đống củi cao bằng ngọn núi nhỏ. Thấy củi, Phượng Âm lệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.