PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 21

ngươi hầu hạ ta cũng được.”

“Đại tiên… Đại tiên… giá lâm… giá lâm hàn xá, tiểu nhân mong còn

không được… Vinh hạnh…”

Nhìn thấy đại nhân vật, gà rừng cha nói chuyện cũng cà lăm.

Dạ Tịch không buồn để ý, chỉ cười cười rồi chuyển mắt đến Phượng

Âm còn đang run sợ: “Nói xem, đây là con ngươi?”

“Tiểu nữ… Yêu Kê…” Gà rừng cha tiếp tục cà lăm. Dạ Tịch ngồi

xuống vuốt lông chim bóng mượt của Phượng Âm nói: “Nuôi rất tốt, bây
giờ còn chưa hóa thành người được sao?”

“Tiểu nữ… căn cơ… căn cơ… nông cạn…”

“Ờ, vậy à,” Dạ Tịch gật đầu, vẻ mặt đứng đắn nói: “Trời sinh vạn vật

đều có chức trách, nếu không hóa thành người được thì hãy làm tròn chức
trách, đêm nay nướng đi!”

“Hả?!”

Cả nhà gà rừng nháy mắt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. Dạ Tịch thản

nhiên nói: “Có gì không ổn sao?”

Có gì không ổn…

Đại tiên, ngài muốn ăn con của ta thì có thể đừng hỏi bình thản như

vậy không? Gà rừng mẹ im lặng rơi lệ nhưng nhìn tiên khí lượn lờ kia,
dũng khí toàn thân cũng tan biến…

Dạ Tịch đảo mắt đến Tiểu Hoàng kê Diệp Tiếu, tiếp tục cười nói:

“Còn đây, cũng là con ngươi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.