PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 26

Từ trong phòng che ô bước ra, Dạ Tịch đã thấy một cảnh thế này.

Con gà rừng có bộ lông đo đỏ đang co ro trong ổ, mê man thiếp đi,

thỉnh thoảng lại thì thào tên ai đó rồi còn rơi lệ. Trông vừa đáng thương vừa
tủi thân.

Dạ Tịch suy nghĩ một chút rồi tiến tới, bàn tay nâng lên, con gà rừng

cũng chuyển động theo, sau đó một vầng sáng nhạt bao bọc lấy con gà, hắn
lại giơ tay ôm con gà rừng vừa mập vừa to vào phòng.

Ngày hôm sau khi Phượng Âm tỉnh lại, nàng phát hiện, nàng đang ngủ

trong phòng.

Đó là gian phòng chính của nhà nàng, ngày thường đều là cha mẹ ngủ.

Bây giờ nàng đang nằm trên giường, bên cạnh là một mỹ nam đang say
giấc.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng nhớ lại hôm qua có phải mình sức

lực dồi dào đã vùng dậy cướp được cái chân giường của hắn không. Chắc
bị ánh mắt của nàng quấy nhiễu, đối phương chậm rãi mở mắt.

Sau một đêm mưa to gió lớn là ngày trong lành. Mặt trời đã lên cao,

ánh nắng chập chờn trên khuôn mặt người đang nằm tỏa sáng ngũ quan vừa
bình lặng vừa ôn nhu của hắn.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng chòng chọc rồi tay nhấc lên, Phượng Âm cảm

thấy cả người nhẹ bẫng, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ném cái phịch ra
ngoài.

Quả nhiên… bình lặng ôn nhu gì, nhầm to rồi!

Vì thế, Phượng Âm vẫn là con gà rừng vừa mập vừa to đã bị đốt lông

lại còn thời thời khắc khắc lo sốt vó sẽ bị ăn sạch, còn Dạ Tịch vẫn là vị
Thần Quân hỉ nộ vô thường cao cao tại thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.