PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 28

“Haiz, muội đừng đi vội, mệt ở đâu nói cho tỷ nghe nào, tỷ sẽ đấm

bóp cho muội…” Phượng Âm nhanh chân đuổi theo, Diệp Tiếu thở dài,
dùng đôi cánh ngắn củn đỡ lấy cơ thể núng nính nói: “Lưng ta mỏi quá!”

Phượng Âm: “…”

Lưng… một canh giờ… mỏi quá…

Dạ Tịch Nguyên quân, ngươi đã làm cái gì thế?

Phượng Âm nháy mắt đã suy nghĩ loạn xà ngầu.

Nhưng nhìn cái cơ thể tròn vo như quả táo của Diệp Tiếu kia, Phượng

Âm lập tức phủ quyết ý nghĩ này.

Nếu Dạ Tịch dám làm cái gì… Bách Lý Quân Hoa làm sao còn ngồi

yên thế được!

Hơn nữa… cái dáng quả táo này… hắn có thể làm được gì!

Bản tính hiếu kỳ của Phượng Âm càng lúc càng tăng, cuối cùng lòng

hiếu kỳ cũng chiến thắng lý trí, vào một đêm nào đó, có người lặng lẽ nằm
sấp bên cửa sổ phòng Dạ Tịch Nguyên quân, vô cùng đáng khinh bỉ dùng
nước miếng chọc thủng một lỗ nhỏ rồi nín thở rình xem tình huống bên
trong.

Kế đó nàng thấy được một màn thế này.

Dạ Tịch tuấn mỹ chống cằm ngồi bên, Diệp Tiếu nhỏ bé đứng trên bàn

vẻ mặt bi phẫn.

“Lăn một vòng!” Dạ Tịch thản nhiên mở miệng, Diệp Tiếu lập tức ngã

xuống, lăn một vòng trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.