PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 66

Thiếu niên này so với khi trưởng thành thật không giống nhau.

Dù là cùng một dung mạo nhưng mỗi lần nói chuyện, đôi mắt hắn

chớp động phát ra tia sáng thuần khiết và thiện lương, xém chút có thể
thiêu đốt nàng. Hắn cười giơ da thú lên cho nàng, đôi đồng tử trong suốt
không pha lẫn tạp chất, tinh khôi như khe suối giữa sườn núi. Phượng Âm
lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc mới chậm chạp gật đầu: “Không tồi.”

Nói xong, nàng cất bước trở về ổ của mình, kéo rèm nói: “Ngủ thôi.”

“Ừ, được rồi.” Dạ Tịch cũng quay lại đắp da thú lên người nàng, giải

thích: “Hồng Hoang ban đêm rất lạnh, đắp thêm chăn đi. Trước kia Thanh
Hòa mới đến cũng phải đắp đến ba lớp da cửu vĩ hồ.”

“Ừ. Ngươi đi ngủ đi.” Phượng Âm gật đầu, tựa đầu tựa vào Thanh

Hòa, ngủ như thế giống như đang được nằm cạnh người ấy. Dạ Tịch suy
nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu lạnh, ngươi phải gọi ta đấy. Dù sao ngươi cũng là
sủng vật của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

“Ừ. Ngươi đi ngủ đi.”

“Thanh Hòa còn nói với ta, sinh vật được nuôi làm sủng vật ở bên

ngoài như các ngươi yếu ớt hơn trong này gấp nhiều lần. Mấy thứ sủng vật
đó phần lớn đều được nuông chiều nên tính tình ngang ngược nhưng càng
không tốt thì người nuôi càng thích, càng khó chiều thì giống càng cao quý.
Ta còn nghe nói chúng còn có thể trao đổi với chủ nhân, nhiều người nuôi
bọn chúng đều là những người cô đơn, sau khi Thanh Hòa đi, ta cũng chẳng
có ai nói chuyện nên ta có thể được xem là người cô đơn, sau này ngươi
phải trò chuyện với ta nhiều một chút…”

“…”

“Đương nhiên, ta thật ra cũng không phải người nói nhiều. Con người

của ta bình thường rất ít nói. Hồng Hoang có thần thức, thần thú có thể nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.