PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 67

tiếng người đều phân định địa bàn, trước kia những thần thú gần nơi ta ở
cũng rất thân thiết với ta, Thanh Hòa nói cái này gọi là hàng xóm, đồng
hương phải duy trì quan hệ tốt, khi đó ta mỗi ngày tìm được đồ ăn đều khoe
với chúng, nhưng sau đó không biết tại sao, bọn chúng lại chuyển đi ngày
một xa chỗ ta, bây giờ ngày nào ta muốn tìm chúng nói chuyện, cho dù ta
có chạy hết một ngày, cũng không tìm được chúng…”

“…”

“Ta cảm thấy mấy thần thú này thật ra rất thiện lương. Rất có thể bọn

chúng thấy ta sống một mình không dễ dàng gì nên đã san sẻ cho ta thêm
đất mà chuyển ra ở cách xa ta. Dù nói thế nào, đời sống vật chất tuy rằng
rất quan trọng nhưng đối với ta mà nói, đời sống tinh thần cũng quan trọng.
Hiện tại ở địa bàn của ta chẳng còn thần thú nói tiếng người, ta nghe chúng
nói chuyện mà không hiểu, giờ ngươi đến đây thì tốt rồi.”

“…”

“Nói xem, có phải ngươi ngay từ đầu rất sợ ta đúng không? Thật ra

ngươi không cần sợ ta. Ta chỉ tàn nhẫn với đồ ăn thôi, giờ ta xem ngươi là
sủng vật, nghe nói sủng vật cũng không có người thân, sau này ta sẽ bảo vệ
ngươi, tuyệt đối sẽ không ăn ngươi. Đương nhiên, ta tốt với ngươi như vậy,
ngươi cũng phải tốt với ta, bằng không ta sẽ biến ngươi thành đồ ăn đấy.”

“…”

“Còn nữa…”

“Câm miệng!!” Phượng Âm không tài nào nhịn được nữa, hét ầm lên,

tái mặt nói: “Ngươi không biết là ngươi nói nhiều lắm hả?!”

“Nói sao ta vẫn là một người rất ít nói.” Dạ Tịch chớp chớp mắt mấy

cái, vẻ mặt vô tội. Phượng Âm cắn chặt răng, một hồi lâu mới dằn được
xúc động muốn đập vào mặt hắn, chậm rãi hỏi: “Ai nói?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.