PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 87

Những lời này nháy mắt đã gợi lại hồi ức không tốt cho Phượng Âm.

Nhìn nụ cười quen thuộc của kẻ trước mặt này, Phượng Âm quyết đoán
đứng dậy: “Ta đi nấu cơm.”

Nhưng… ngươi đừng có mà hối hận. Được gọi là thần Hắc Ám trong

việc nhà cửa, Phượng Âm vừa âm thầm hí hửng Dạ Tịch sắp ‘được’ xúi
quẩy rồi, vừa ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà hắn. Tuy rằng nàng
không biết tổ tông nhà hắn có đến 8 đời không.

Hôm đó, Dạ Tịch hiếm khi được nghỉ nên ra ngoài tản bộ một chút.

Phượng Âm quấn thắt lưng bằng vải bố của Dạ Tịch, ở nhà quần quật làm
việc, đầu tắt mặt tối đến lúc hoàng hôn, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài
vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm rất lớn, không giống ngày thường, ầm ầm
vọng đến từ phương xa nhưng chỉ thoáng chốc đã cuốn theo cơn mưa tầm
tã…

Phượng Âm có cảm giác không tốt, nhanh chân trốn vào tầng ngầm,

bên ngoài tiếng sấm từng lúc rành rọt truyền đến, nàng tính không bao lâu
nữa Thiên Lôi sẽ đến.

Nhưng Thiên Lôi này tới không đúng thời điểm!

Nàng còn chưa luyện được đan dược tránh né Thiên kiếp, lại càng

không thể chống đỡ được sức mạnh của sấm sét, miễn cưỡng đón nhận tám
mươi mốt đạo thiên lôi đó, không chết mới lạ!

Nhưng nàng còn chưa muốn chết…

Nàng còn muốn ở Hồng Hoang thêm một chút, nàng còn muốn ở trong

này.

Tuy rằng nơi này khí hậu khắc nghiệt, tuy rằng nơi này hoàn cảnh ác

liệt, tuy rằng nơi này chính là cuộc đại chiến trường kỳ không phải ngươi
chết là ta chết. Nhưng… nhưng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.