PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 88

Nơi này có người nàng yêu quý.

Hơn nữa nàng đi rồi, thiếu niên Dạ Tịch biết làm sao đây? Hắn cái gì

cũng không hiểu, nàng còn rất nhiều thứ chưa nói cho hắn biết. Nàng phải
dạy cho hắn, để hắn sau này khi trưởng thành đừng có lưu manh kiêm vô sỉ
kiêm ngông cuồng nữa.

Nàng càng nghĩ càng sợ, không áp chế được nỗi run rẩy. Tiếng sấm

đang ngày một gần, cuối cùng, một tiếng vang thật lớn, đạo sấm sét đầu
tiên đã giáng xuống!

Kinh thiên động địa, mang theo ánh sáng chói lòa soi tỏ cả căn phòng.

Nàng mở to mắt, ngây người nhìn luồng sáng hướng về phía mình, nhưng
chốc lát đó, một thân ảnh màu tím đồng thời lao tới.

Trong sát na đó, là màu tím hoa mỹ phô thiên cái địa. Y phục bay bay

trên không, nháy mắt hút lấy tầm mắt nàng, khiến nàng không nhìn được gì
khác nữa.

Ánh sáng nổ tung trên lưng người đó, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng

vẫn ôm chặt nàng, che chở nàng trong lòng rồi định quay đầu bỏ chạy.

“Không thể chạy, chỉ có thể chịu đựng!” Nàng vội vàng mở miệng. Dạ

Tịch ôm nàng khựng lại một chút rồi lập tức tìm góc tường, ôm nàng ngồi
xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng thì thầm niệm chú.

Từng đợt sấm sét đánh xuống, hắn vẫn ôm nàng, càng ôm càng chặt.

Sắc mặt hắn đã rất khó coi, nàng không dám nói lời nào, chỉ có thể nép
trong lồng ngực hắn. Sấm sét đánh khoảng đến nửa đêm, tiện thể trút một
trận mưa lớn xuống gội sạch Hồng Hoang, chờ khi đạo sấm sét cuối cùng
đánh xong, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Phượng Âm ở trong lòng hắn cũng từ từ to lên. Hắn bình tĩnh nhìn,

nhìn nàng giữa vầng sáng, lớp lông đang dần rút đi thế nào, một khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.