PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 91

Nói xong, trong vẻ kích động hắn chợt nhớ tới cái gì đó, cầm thanh

kiếm bên cạnh, tuốt ra, vẻ mặt còn đau khổ hơn nàng, nói: “Cắt đi thôi?”

Phượng Âm: “…”

Nàng hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm trạng mình

được nữa, chỉ có thể phóng ra một cước, dốc hết sức lực vì chịu sét đánh
mà suy yếu ra đạp cho Dạ Tịch một cước bay xa.

Phượng Âm dùng khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng có thể nói cho

Dạ Tịch rõ khác biệt giữa nam và nữ.

Nàng vẫn chưa thấu hiểu được tình huống thành cha thành mẹ là được

xuất hiện bằng cách nào. Chính nàng còn là một cô nương chưa xuất giá
mà, tuy rằng đã lớn tuổi, tính tình hơi hung hãn, mỗ ta lại đã từng đọc qua
rất nhiều sách vở nên về mặt tri thức cũng mênh mông lắm, thế nhưng!!
Nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá! Vì sao nàng lại phải giảng dạy
cho tên kia đừng làm bậy như trong bức đông cung đồ thế? Đông cung đồ
thì cũng thôi đi, vì sao tên kia lại học hỏi thần tốc vậy, chỉ hai canh giờ mà
hắn từ không phân rõ nam nữ đã nhanh chóng thăng cấp đến đỏ mặt, lại còn
mất tự nhiên giả bộ lơ đễnh như đang tiện miệng chào hỏi nàng mà rằng:
“Thế, bức tranh này của ngươi cho ta mượn chút được không, ta mang về
nghiên cứu kỹ lưỡng thêm.”

Phượng Âm: “…”

Ngươi tưởng ta ngốc sao?!!

Phượng Âm dứt khoát nổi giận xé tan tờ giấy. Tuy vậy, thiếu niên

thiên tài há lại có thể bị so sánh với phường phàm phu tục tử như Phượng
Âm? Một tháng sau, nàng vào phòng Dạ Tịch, thành công tìm được một
quyển đông cung đồ hắn tự nghĩ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.