PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 92

Từ sau khi nàng biến lại thành người, họ đã phân phòng ngủ. Cho nên

điều này đã mang lại cho Dạ Tịch nhiều tự do hơn để hắn càng có thêm
không gian tự học. Chuyện này khiến Phượng Âm hết sức rầu rĩ, đột nhiên
nàng cảm thấy việc khai sáng cho hắn chẳng tốt lành gì… Có lẽ cứ để hắn
ôm cái tư tưởng đòi cắt ngực nàng biết đâu còn đỡ hơn…

Suy cho cùng, khí chất đáng khinh gần đây ngày càng giống nguyên

mẫu trưởng thành của hắn.

Nàng tính tìm hắn nói chuyện đàng hoàng một phen, vừa đúng lúc Dạ

Tịch cũng tính tìm nàng. Vì thế họ định ra thời gian nói chuyện là tối ngày
mười lăm, đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên của họ.

Nói là hẹn nhưng hai người ngày thường đều sinh hoạt cùng nhau nên

cũng chẳng khác biệt là mấy. Nhiều lắm là thêm hai món ăn, một bầu rượu,
cộng thêm ông trăng sáng ngời.

Mở lời là Dạ Tịch, hắn rót cho Phượng Âm một chung rượu, sau đó

chậm rãi nói: “Ta gần đây đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Ờ, nghĩ gì?” Phượng Âm nhấp rượu, lơ đễnh hỏi.

“Thanh Hòa ra đi để lại cho ta rất nhiều thoại bản để xem giết thời

gian. Trước kia ta chưa từng xem, đương nhiên, chủ yếu là vì ta xem không
hiểu, gần đây ta đã nghiêm túc xem từng chút, ta phát hiện ta đã hiểu
được.”

“Có tiến bộ, đáng khen.” Phượng Âm liên tục gật đầu. Dạ Tịch buông

chung rượu, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phượng Âm: “Ta phát hiện,
hóa ra mấy thoại bản này đều nói về tình yêu nam nữ. Ta thấy trong đó chỉ
có vợ chồng mới có thể đồng giường cộng chẩm, bằng không sẽ bị mắng
chửi, nữ nhân còn có thể bị nhốt vào lồng heo dìm xuống nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.