PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 94

“Ngươi nói, sau khi ra ngoài, ta sẽ lớn lên, sau đó quên ngươi?” Dạ

Tịch cay đắng nói, dường như đang cố gắng đè nén. Phượng Âm tiếp tục
gật đầu.

“Như vậy theo ý ngươi, có phải sau này ta và ngươi sẽ không bao giờ

gặp nhau?”

“Cũng không phải vậy…” Phượng Âm thở dài: “Sau khi ngươi ra

ngoài, chúng ta vẫn là bằng hữu.”

“Hắn không phải ta.” Nghe Phượng Âm nói, Dạ Tịch ngắt lời nàng:

“Hắn không có trí nhớ của ta, không chung sống cùng ngươi, bất quá chỉ là
thân xác bên ngoài của ta mà thôi, hắn…” giọng nói của Dạ Tịch khàn
khàn: “Làm sao có thể là ta?”

“A Âm,” Như vừa hạ quyết tâm sắt đá, hắn ngẩng phắt đầu: “Đừng trở

về, ở lại đây với ta luôn, được không?”

“Đừng nói giỡn!” Phượng Âm bác bỏ: “Dạ Tịch, bên ngoài còn rất

nhiều người đang chờ ta và ngươi, ngươi sao có thể không quay về?”

“Hơn nữa…” Phượng Âm thở dài: “Dù ngươi không quay về, ta cũng

nhất định phải về. Ở Hồng Hoang ta chẳng có gì, ở bên ngoài ta có rất
nhiều.”

Dạ Tịch không nói thêm, rượu uống vào miệng chỉ toàn đắng ngắt.

Lần đầu tiên hắn biết, hóa ra con người còn có ghen tị.

“Ta không biết, sau khi ra ngoài, ta không phải là ta nữa…” Một

chung rượu rót xuống, hắn ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng: “Ta chỉ biết,
ta muốn dành cho nàng tình cảm tinh khôi nhất của ta.

“Thanh Hòa nói hắn có yêu một tiểu cô nương nhưng tình yêu của hắn

không tinh khiết, hắn nghĩ đến quá nhiều thứ, cân nhắc quá nhiều thứ nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.