PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 93

“Ừm…” Phượng Âm bắt đầu chột dạ, trực giác mách bảo những lời

sau chắc chẳng hay ho gì nên hậm hực nhấc chung rượu lên.

“Ngươi đã lâu không ngủ cùng ta nhưng ta muốn ngủ cùng ngươi, vậy

nên ta trằn trọc suy nghĩ, đêm nay chúng ta thành thân đi!”

“Phụt!”

Dạ Tịch vừa dứt lời, ngụm rượu vừa uống vào đã bị Phượng Âm phun

bằng sạch. Nhưng Dạ Tịch phản ứng mau lẹ, thoắt cái đã vẽ kết giới ngăn
chặn được toàn bộ chỗ rượu này.

“Ngươi thấy đề nghị này không tốt?” Dạ Tịch nhíu mày: “Ta lại thấy

rất hay mà.”

“Khụ khụ, cái này, ngươi nghe ta nói trước đã.” Như ý Dạ Tịch,

Phượng Âm đặt chung rượu xuống, chậm rãi nói: “Ngươi phải nghe ta nói
xong đã, ta nghĩ chờ khi ta nói xong, ngươi có lẽ sẽ đánh mất suy nghĩ này
thôi.”

“Được!” Dạ Tịch tuyệt đối tự tin vào quyết tâm của mình nên rất hào

phóng nói: “Ngươi nói đi.”

“Ờ, ngày xửa ngày xưa, thật ra đã rất nhiều năm về trước rồi…”

~ Đừng chê người kể chuyện không có trình độ. Dù sao người kiêm

chức tác giả là Diệp Tiếu chứ không phải Phượng Âm nàng. Vậy nên nàng
chỉ có thể dùng khuôn sáo cũ rích này để mở đầu, kể lại một câu chuyện cũ
với những tình tiết ba đào sóng cả, thời gian thì rất lâu rất lâu rồi, còn quan
hệ giữa các nhân vật lại vô cùng phức tạp. Đến khi nàng tốn gần hai canh
giờ để tuôn hết chân tướng cho Dạ Tịch thì hắn chỉ im lặng…

“Ngươi nói, nơi này chỉ là ảo cảnh?” Sau một hồi, Dạ Tịch nói một

cách không thể tin nổi. Phượng Âm gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.