PHÙ THUỶ XANH - Trang 101

Thuyền Trưởng Toms đột nhiên ngồi phịch xuống một chiếc ghế tựa. Ông
nói, nửa như thì thầm với chính mình, “Ta không thích chuyện này chút nào.
Thật là vô lý. Ta cố nhìn xem, nhưng chỉ thấy bóng tối..."

“Gió đang nổi lên to hơn rồi,” Jane nói. Em rùng mình.

“Ở ngoài kia, có thể nghe rõ tiếng sóng đập ầm ầm vào mũi đất ấy,” Barney
vui vẻ nói. Nó nhét nốt

chỗ bánh vào miệng.

Simon hỏi, “Sẽ không có bão chứ ạ, thuyền trưởng?”

Ông già không trả lời. Ông ngồi thu lu trong chiếc ghế, nhìn trân trân vào lò
sưởi trống trơn. Rufus, từ nãy đến giờ vẫn nằm yên trên tấm thảm trải trước
lò, đứng dậy và liếm tay ông, rên lên ư ử. Một đợt gió mạnh bỗng rít lên
trong ống khói và làm cánh cửa trước rung lên cành cạch. Jane giật thót
mình.

“Ôi trời ơi,” em nói. “Em mong là ông Gumerry không sao. Giá mà chúng
mình đã chuẩn bị trước một cái gì đó làm hiệu để gọi ông về khi cần. Giống
như người da đỏ và dấu hiệu bằng khói ấy.”

“Giờ tối thế này thì mình chỉ cần một đống lửa thôi,” Barney nói. “Một đống
lửa hiệu.”

“Ở vùng này,” Thuyền Trưởng Toms lơ đãng nói, “lửa hiệu cũng lâu đời như
con người nơi đây vậy, họ đã nhóm lửa hiệu từ buổi ban sơ. Một lời cảnh
báo, từ thuở thời gian bắt đầu..” Ông cúi người về phía trước, hai tay ôm
chặt lấy đầu cây gậy chống có chạm trổ, và bần thần nhìn vào khoảng không
trước mặt như thể đang dõi mắt ngược lại hàng bao nhiều thế kỷ trước, hoàn
toàn lãng quên căn phòng và lũ trẻ đang ở đó. Khi ông lên tiếng trở lại,
giọng ông nghe trẻ hơn, rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn, đến nỗi chúng kinh ngạc
đứng im sững tại chỗ.

“Lần trước khi Bóng Tối trỗi dậy ở vùng đất này,” Thuyền Trưởng Toms
nói, “nó đến từ biển cả và người dân Cornwall đã đốt lửa hiệu khắp nơi nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.