PHÙ THUỶ XANH - Trang 99

“Và hắn vẫn còn ngồi đó,” Barney nói.

“Vẫn còn cơ à? Trong bóng tối ư? Làm sao mà hắn vẽ trong bóng tối được?”

“Hắn vẫn đang vẽ đấy thôi. Có thể hắn không vẽ cảnh trước mặt, nhưng hắn
vẫn đang quét màu vẽ lên tấm vải, mặt lạnh như tiền. Trăng lên rồi, chỉ là
trăng lưỡi liềm thôi nhưng cũng đủ sáng để nhìn thấy hắn qua ống kính. Em
bảo thật, hắn đúng là điên hết chỗ nói rồi.”

Simon nói, “Tại mày không nhớ căn nhà lưu động đấy thôi. Hắn không điên
đâu. Hắn thuộc phe Bóng Tối đấy.”

Nó ra khỏi phòng và lên gác. Barney nhún vai rồi đi vào bếp để kiếm bánh.

Jane hỏi, “Thuyền Trưởng Toms, khi nào thì ông Gumerry sẽ quay về ạ?”.

“Khi ông ấy tìm được cái mà ông ấy muốn tìm. Cháu đừng lo. Họ sẽ đến
thẳng chỗ chúng ta thôi.”

Thuyền Trưởng Toms khó nhọc đứng dậy, với tay lấy cây gậy. “Ta nghĩ có lẽ
ta cũng nên nhìn qua cái kính viễn vọng ấy xem sao, xin phép cháu một phút
nhé, Jane.”

“Ông có tự đi được không ạ?”

“Ồ có chứ, cảm ơn cháu. Ta chỉ đi chậm là ổn thôi.” Ông tập tễnh đi ra, và
Jane đến quỳ lên ghế ngồi cửa sổ, nhìn ra bến cảng. Một cơn gió đang nổi
lên ngoài đó, em có thể nghe thấy tiếng gió bắt đầu khe khẽ rít lên qua
khung cửa. Em thầm nghĩ: chẳng mấy chốc hắn sẽ bị lạnh thôi, cái tên họa sĩ
đến từ Bóng Tối đó. Tại sao hắn cứ ngồi mãi ở đó? Hắn đang làm gì vậy?

Gió thổi mạnh hơn. Mặt trăng biến mất sau những đám mây. Bầu trời tối
đen, và Jane không còn nhìn thấy những đám mây lúc trước vẫn còn lờ mờ.
Đột nhiên em nhận ra rằng mình có thể nghe thấy tiếng biển. Thường thì
tiếng rì rào khe khẽ của những con sóng vỗ vào tường cảng luôn tạo nên một
giai điệu trầm lắng không ngừng, thứ giai điệu đã hóa thành một phần của
cuộc sống nơi đây, vì lúc nào cũng nghe thấy nó nên chẳng ai để ý tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.