PHÙ THUỶ XANH - Trang 131

“Hãy cầm lấy nó,” Phù Thủy Xanh nói. “Ngươi đã ước một điều cho ta, chứ
không cho bản thân mình. Chưa từng có ai làm thế bao giờ. Để đổi lại, ta
trao cho ngươi bí mật của ta.”

“Cảm ơn người,” Jane thì thầm nói. Xung quanh em tối đen; dường như trên
toàn thế giới không có gì khác ngoài bản thân em, đứng đó trong hư vô,
cùng với giọng nói kỳ quái của sinh vật kỳ lạ hoang dại này, một sinh vật
của biển cả nhưng lại được kết bằng những cành lá của mặt đất. “Xin cảm
ơn người, Phù Thủy Xanh. Tôi sẽ tìm cho người một bí mật khác hay hơn để
thay thế.” Một hình ảnh bỗng loé lên trong đầu em. “Tôi sẽ đặt nó vào cùng
chỗ nơi người đã tìm thấy vật này.”

“Đã quá muộn,” giọng nói âm vang buồn bã nói. “Đã quá muộn rồi...” Nó
ầm ầm vang vọng lại và nhỏ dần đi. “Giờ ta phải đến với mẹ ta, ở dưới đáy
nước sâu.” Những tiếng vọng biến mất vào bóng tối, chỉ còn vương vấn lại
một lời thì thầm cuối cùng. “Quá muộn rồi... quá muộn rồi...”

“Phù Thủy Xanh!” Jane đau khổ kêu lên. “Hãy quay lại đi! Quay lại đi!” Em
mò mẫm lao vào bóng tối, bất lực vươn tay ra quờ quạng. “Quay lại đi!”

Đúng lúc đó thì giấc mơ tan biến, và em thức dậy.

Em thức dậy trong căn phòng nhỏ sơn màu trắng sáng rực ánh mặt trời, vui
tươi như chính những tấm rèm cửa vàng rực rỡ trên cửa sổ, và tấm chăn
vàng kéo lên ngang cằm em trên giường. Những tấm rèm khẽ đu đưa trong
làn gió nhẹ thổi vào qua ô cửa mà đêm qua em đã để hé mở. Và trong bàn
tay nắm chặt của Jane là một cái hộp chì nhỏ méo mó, loáng thoáng những
vệt xanh, tựa như một hòn đá đã nằm dưới biển quá lâu.

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Đầu tóc còn rối bù vì mới ngủ dậy, mặc nguyên những bộ quần áo ngủ nhàu
nát lôi thôi, bọn trẻ chẳng câu nệ gì, cứ thế lao thẳng vào phòng ngủ của
Merriman.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.