PHÙ THUỶ XANH - Trang 136

có đèn đóm gì, mà ở ngoài trời tối lúc thời tiết xấu thì cũng chẳng dễ chịu gì.
Thế là cuối cùng hai bác lái xe tới St Austell và báo cảnh sát chuyện xảy ra.
Bác Fran nghĩ hai bác nên làm vậy, sau khi đã nhờ Thuyền Trưởng Toms
báo cho ông cảnh sát ở Trewissick. Nhưng hóa ra là ông ấy chẳng báo gì hết,
phải không Merry?”

“Chúng tôi đã cố,” Merriman ôn tồn đáp. “Nhưng ông cảnh sát Tregear
không có mặt ở làng.”

“Ờ, mấy người ở sở cảnh sát St Austell tưởng chúng tôi bị hâm,” ông
Stanton nói, “mà có lẽ họ nghĩ thế cũng phải. Cuối cùng chúng tôi quay về
đây. Rất muộn.” Ông uống thêm một ít trà nữa, và lại thở dài. “Tôi là người
gốc Anh thật đấy,” ông rầu rĩ nói, “nhưng tôi ước gì thỉnh thoảng bà
Penhallow tốt bụng của chúng ta lại pha cà phê cho bữa sáng.”

“Thế bác đã tông phải con gì ạ?” Barney hỏi.

“Hai bác chưa kịp nhìn thấy gì cả. Bác đoán là một con mèo. Nom nó hơi to
hơn một chút... có lẽ là một con lửng cũng nên. Sau khi tìm kiếm khắp nơi
rồi thì,” ông bật cười, “hai bác nghĩ rằng đó chỉ là một con ma nào đó của
Cornwall thôi.”

“Ô,” Jane khẽ kêu lên.

“Thôi, nói thế đủ rồi,” ông Stanton nói. “Chúng ta đều làm trọn phận sự của
những con người bác ái, và bác đoán là anh chàng đó vẫn ổn cả và đang ở
đâu đó thôi. Này, hôm nay là ngày cuối cùng của các cháu ở đây phải
không? Có vẻ sẽ rất thú vị đấy. Frannie đang nghĩ xem chúng ta có thể đưa
tất cả đi dã ngoại ở bãi biển lớn phía bên kia Mũi Kemare được không.”

“Thế thì tuyệt lắm.” Merriman nói ngay, trước khi chúng kịp phản ứng. “Đợi
đến cuối buổi sáng nay được không? Có một thứ này tôi muốn chỉ cho bọn
trẻ xem trước.”

“Được thôi. Tôi cũng cần thêm chút thời gian để hồi lại được sau đêm qua.
Tôi nghĩ hình như Fran còn chưa dậy cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.